Chương 1977. Ở Ngũ Duy vũ trụ có ai mà không biết Diệp công tử chứ
Chương 1977. Ở Ngũ Duy vũ trụ có ai mà không biết Diệp công tử chứ
Chương 1977: Ở Ngũ Duy vũ trụ có ai mà không biết Diệp công tử chứ
Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”
Cổ lão nhìn hắn: “Thiếu tông chủ, ta phải trở về Kiếm Tông!”
Diệp Huyền chau mày: “Kiếm Tông có chuyện gì sao?”
Cổ lão gật đầu, sắc mặt khó coi vô cùng: “Kiếm Tông chúng ta có bố trí kiếm trận ở trước Âm Linh Giới, kiếm trận này bị phá rồi!
Thiếu tông chủ chắc không biết, kiếm trận này được Lục sư tỷ đích thân bố trí, mục đích là để phong ấn Âm Linh Giới, bằng không âm linh của Âm Linh Giới sẽ thoát ra ngoài.
Hiện giờ kiếm trận đã bị phá, điều này đồng nghĩa với việc có khả năng âm linh của Âm Linh tộc sẽ ra ngoài, mà giờ người ở Kiếm Tông lại không nhiều nên ta bắt buộc phải trở về!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế sao kiếm trận lại bị phá?”
Cổ lão lắc đầu: “Không biết nữa! Chắc là bên Âm Linh tộc có cao nhân xuất hiện!”
Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Ta cùng ngươi tới Kiếm Giới!”
Cổ lão do dự trong chốc lát rồi nói: “Thiếu tông chủ, thế còn nơi này?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nơi này còn có A La và Tiểu Đạo, tạm thời sẽ không có vấn đề gì quá lớn!”
Cổ lão gật đầu: “Được! Thế thì giờ chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Nơi này giao cho ngươi! Nếu có chuyện gì thì lập tức liên lạc với ta!”
A Mục gật đầu: “Cẩn thận!”
Diệp Huyền gật đầu: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn và Cổ lão bèn hóa thành kiếm quang và biến mất nơi cuối chân trời.
Diệp Huyền không trực tiếp rời đi mà lại tới trước ngôi mộ kia.
Diệp Linh vẫn chưa ra khỏi ngôi mộ đó!
Hắn nhìn ngôi mộ hồi lâu rồi quay người rời đi.
Đúng lúc Diệp Huyền rời đi không lâu, ngôi mộ bỗng nhiên rung lên…
…
Ở một tinh không xa xôi nào đó, Thiên Đạo đột nhiên dừng bước. Nàng quay người, cách nàng khoảng mười trượng có một người đang đứng.
Thiên Đạo mỉm cười: “Nhanh như vậy đã tới rồi à!”
Người đó cũng cười: “Ngươi có thể không phải chết, thế nhưng lấy tinh không này làm giới hạn, ngươi chỉ được ở đây, không được ra ngoài. Như vậy thì ta sẽ không giết ngươi, ngươi nói xem có được không?”
Thiên Đạo giơ hai tay lên: “Được! Ngươi nói gì cũng được! Ta đầu hàng!”
Người đó liếc nhìn Thiên Đạo, trên mặt là vẻ tươi cười.
Thiên Đạo cười, nói: “Ta mà chết thì sẽ có vài người phải đề cao cảnh giác đấy! Tiểu gia hỏa kia nhát gan, một khi phát hiện ra ta chết chắc chắn tiểu gia hỏa đó sẽ biết có chuyện lớn xảy ra, khi ấy hắn ta mà gọi người nào tới… ví dụ như tông chủ Kiếm Tông… ha ha…”
Người kia quay người rời đi. Cùng lúc đó, một giọng nói từ phía xa vang lên: “Thiên Đạo các hạ, từ giờ trở đi đừng để ta biết ngươi lại nhúng tay vào chuyện của Ngũ Duy, cũng đừng tính toán bất cứ điều gì nữa, bằng không đầu ngươi sẽ phải lìa khỏi cổ.”
Dứt lời, đối phương bèn biến mất.
Thiên Đạo lắc đầu cười, nàng cười rất bình tĩnh.
Trên tinh không, Diệp Huyền và Cổ lão ngự kiếm bay đi.
Mục tiêu của hai người là Kiếm Giới.
Cổ lão đột nhiên nói: “Thiếu tông chủ, ngươi có liên lạc được với tông chủ không?”
Thanh sam nam tử?
Diệp Huyền lắc đầu: “Không liên lạc được!”
Cổ lão trầm mặc.
Diệp Huyền liếc nhìn hắn ta: “Sao thế?”
Cổ lão khẽ nói: “Chuyện lần này e là không đơn giản đâu!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới. Ngay sau đó, hắn và Cổ lão bèn biến mất giữa tinh không.
Một lúc sau, hai người xuất hiện trước một tòa cổ thành. Mà lúc này, bên trong tòa cổ thành là những tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Bầu trời phía trên cổ thành cũng tràn ngập hắc khí!
Cổ lão trầm giọng nói: “Âm linh!”
Nói đoạn, hắn ta bước lên phía trước một bước, một thanh kiếm bỗng bay ra từ phía sau Cổ lão.
Vụt!
Kiếm quang xé gió bay đi và nhắm thẳng vào bên trong tòa cổ thành.
Uỳnh!
Đúng lúc đó, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên xông lên từ bên trong tòa cổ thành. Kiếm quang lập tức bị đánh tan, ngay sau đó, một tàn ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Cổ lão.
Diệp Huyền chau mày, âm linh trước mặt hắn trông chẳng khác gì con người. Thế nhưng trên người đối phương là tử khí và âm khí nồng nặc, điểm này thì rất khác so với con người.
Có vẻ Cổ lão biết được Diệp Huyền đang thắc mắc điều gì, hắn ta bèn nói: “Bọn chúng thôn tính được ai là có thể hóa thành dáng vẻ của người đó.”
Đúng lúc đó, âm linh kia bỗng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.
Rất rõ ràng, hắn ta cảm nhận được nguy hiểm!
Khoảnh khắc âm linh kia chạy đi, Cổ lão đang định ra tay thì đúng lúc đó, một đường bạch quang bỗng nhiên lóe lên. Ngay sau đó, âm linh kia lập tức bị bạch quang đánh bay!
Diệp Huyền và Cổ lão quay đầu nhìn. Ở phía không xa, có một nữ tử đang chầm chậm bước đến.
Nữ tử ấy mặc cẩm bào màu trắng, tóc dài xõa vai, giữa trán có một nốt ruồi son, trông như đóa hoa mai giữa nền tuyết trắng.
Đôi mắt nàng tựa làn nước có thể nhìn thấu tất thảy.
Nữ tử chầm chậm bước đến trước mặt Diệp Huyền và Cổ lão, khẽ mỉm cười: “Hai vị là người của Kiếm Tông?”
Diệp Huyền gật đầu: “Cô nương là?”
Nữ tử khẽ cười: “Quán Âm!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Thực lực của Quán cô nương đúng là không hề tầm thường!”
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, cười đáp: “Diệp công tử nói quá rồi!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Ngươi biết ta?”
Quán Âm cười nói: “Ở Ngũ Duy vũ trụ có ai mà không biết Diệp công tử chứ?”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, cổng thành phía xa xa bỗng nhiên nứt toang. Ngay sau đó, vô số người xông ra ngoài!