Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 288 - Chương 1978. Liên Quan Gì Đến Ngươi

Chương 1978. Liên quan gì đến ngươi Chương 1978. Liên quan gì đến ngươi

Chương 1978: Liên quan gì đến ngươi

Trông thấy những người này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức nặng nề hẳn đi!

Những người này đã không còn là người nữa rồi!

Toàn thân bọn họ phủ một màu đen thui, mặt mày dữ tợn, trên người tỏa ra tử khí và âm khí nồng nặc. Rất rõ ràng, bọn họ đã biến thành thành viên của Âm Linh tộc.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền và Cổ lão bèn khó coi vô cùng.

Âm Linh tộc đáng sợ thật đấy!

Bởi lẽ một khi bị bọn họ chạm vào là sẽ biến thành thành viên của bọn họ! Năng lực này… đúng là nghịch thiên!

Bên trong tòa thành, vô số người đang xông ra, đông như kiến…

Lúc này, Quán Âm bỗng nhiên nói: “Nếu để bọn họ tới nơi khác thì người nơi ấy sẽ biến thành âm linh.”

Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền và Cổ lão.

Cổ lão nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền đưa mắt nhìn đám người kia: “Có cứu được không?”

Cổ lão lắc đầu.

Diệp Huyền gật đầu: “Giết!”

Cổ lão lập tức hóa thành kiếm quang và xông lên.

Nhìn đám người âm linh đông như kiến trước mắt, Diệp Huyền không khỏi trầm mặc.

Lúc này hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của Âm Linh tộc.

Đúng lúc đó, Quán Âm ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, ngươi có biết gì về Âm Linh tộc không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết nhiều lắm!”

Quán Âm trầm mặc.

Diệp Huyền hỏi: “Sao thế? Cô nương biết gì à?”

Quán Âm khẽ vuốt lại lọn tóc bị gió thổi bay, nàng khẽ nói: “Trước kia ta đã từng giết một âm linh, bọn họ có một đặc tính là có thể thôn tính, và cũng có thể đồng hóa. Nếu như bọn họ thôn tính thì thực lực của bọn họ sẽ càng mạnh hơn. Còn nếu bọn họ đồng hóa thì phàm là những kẻ bị bọn họ tấn công, dù là người hay là linh thì đều sẽ biến thành âm linh.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Bọn họ sẽ thôn tính những người mạnh, sau đó đồng hóa những người yếu.”

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Quán Âm cô nương, chúng ta gặp nhau không phải ngẫu nhiên đâu, đúng chứ?”

Quán Âm khẽ cười: “Diệp công tử cẩn thận thật đấy!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta chỉ hỏi mà thôi!”

Quán Âm nhìn hắn, nàng cười: “Chỉ là tình cờ gặp mà thôi!”

Diệp Huyền gật đầu, lúc này Cổ lão lại xuất hiện bên cạnh hắn.

Diệp Huyền khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”

Cổ lão gật đầu, hắn ta liếc nhìn Quán Âm, đang định cùng Diệp Huyền rời đi thì đúng lúc đó, phía chân trời xa xa bỗng nhiên xuất hiện cả chục luồng khí tức vô cùng mạnh.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Cổ lão bèn thay đổi: “Là âm linh, hơn nữa còn là âm linh vô cùng mạnh! Tại sao nơi này lại xuất hiện âm linh mạnh như vậy!”

Diệp Huyền khẽ nói: “Xông về phía chúng ta sao?”

Lúc này, Quán Âm đột nhiên lên tiếng: “Chắc là không đâu, có lẽ là do trước kia ta đã giết tên âm linh đó!”

Nàng vừa dứt lời thì mười mấy âm linh kia đã xuất hiện trước mặt ba người.

Âm linh dẫn đầu nhìn chằm chằm Quán Âm: “Là ngươi giết?”

Quán Âm mỉm cười: “Đúng vậy!”

Sắc mặt tên âm linh kia lập tức trở nên dữ tợn: “Hỗn xược!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông về phía Quán Âm.

Sắc mặt Quán Âm vẫn rất bình tĩnh, nàng khẽ búng ngón tay, một đường bạch quang bèn bay vụt ra.

Đúng lúc đó, trên người tên âm linh kia bỗng tản ra luồng hắc quang cực kì kinh khủng. Bạch quang và hắc quang cắn nuốt lẫn nhau, sắc mặt Quán Âm thay đổi. Nàng lùi về phía sau, đúng lúc đó, một đường kiếm quang bỗng nhiên chém về phía hắc quang.

Rầm!

Hắc quang lập tức tan biến.

Lúc này, đám âm linh kia quay sang nhìn Diệp Huyền và Cổ lão. Tên âm linh dẫn đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Kiếm tu!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Tên âm linh kia bỗng gào lên, ngay sau đó hắn ta và những âm linh bên cạnh lập tức xông về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, Thiên Tru Kiếm bèn xuất hiện.

Vụt!

Tên âm linh dẫn đầu còn chưa kịp phản ứng đã bị Thiên Tru Kiếm phân thây. Trông thấy cảnh tượng ấy, những âm linh phía sau bèn sững sờ, bọn họ quay người chạy đi.

Cổ lão đang định ra tay thì Diệp Huyền bỗng nói: “Có gì đó không ổn!”

Cổ lão nhìn hắn, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Quá trùng hợp!”

Nói đoạn, hắn nhìn về phía Quán Âm. Quán Âm mỉm cười: “Sao thế?”

Diệp Huyền không phí lời mà rút kiếm chém.

Động tác chém kiếm của hắn không hề nương tay chút nào.

Thấy Diệp Huyền ra tay, Cổ lão bèn sững sờ, chuyện gì thế này?

Ầm!

Tiếng không gian bị nứt vỡ vang lên!

Kiếm của Diệp Huyền chém vào khoảng không!

Lúc này, Quán Âm đã ở cách hắn cả mười trượng!

Trên mặt nàng vẫn là nụ cười nhẹ, trông thong thả vô cùng!

Diệp Huyền nhìn Quán Âm: “Để ta đoán xem nào, ngươi là người của Âm Linh tộc!”

Quán Âm mỉm cười: “Diệp công tử quả nhiên rất thông minh. Không sai, ta là người của Âm Linh tộc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi tới giết ta à?”

Quán Âm nhìn hắn: “Không, ta chỉ muốn gặp ngươi thôi!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Gặp ta?”

Quán Âm gật đầu: “Đúng vậy. Đương nhiên, còn có một chuyện nữa, đó chính là ta muốn xác nhận một chuyện!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Chuyện gì?”

Quán Âm nhìn hắn: “Xác nhận huyết mạch của ngươi!”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm đối phương: “Huyết mạch của ta thì có liên quan gì đến các ngươi?”

Quán Âm khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là có liên quan rồi, ngươi phải trả nợ của một vài người đấy!”
Bình Luận (0)
Comment