Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 289 - Chương 1979. Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn

Chương 1979. Núi cao còn có núi cao hơn Chương 1979. Núi cao còn có núi cao hơn

Chương 1979: Núi cao còn có núi cao hơn

Diệp Huyền cầm kiếm bước về phía Quán Âm: “Ngươi có thể nói rõ hơn không?”

Quán Âm nhìn hắn: “Mối nợ máu của cả ngàn vạn tiền bối Âm Linh tộc chúng ta, ngươi phải trả bằng máu!”

Diệp Huyền dừng bước, chau mày: “Có phải ngươi tìm nhầm người rồi không?”

Quán Âm không nói gì nữa, nàng và những âm linh bên cạnh dần trở nên hư ảo.

Diệp Huyền lại chém kiếm về phía trước.

Vụt!

Kiếm quang xé gió bay đi, tuy nhiên không chém trúng thứ gì cả.

Quán Âm và mấy âm linh khác đã biến mất!

Diệp Huyền trầm mặc.

Mối nợ máu?

Hắn có nợ máu gì với Âm Linh tộc sao?

Không đúng!

Đối phương bảo hắn phải trả nợ của một vài người!

Cái quái gì thế này?

Diệp Huyền lơ tơ mơ.

Nợ của người khác lại bảo hắn trả ư?

Lúc này, Cổ lão bỗng nhiên lên tiếng: “Ta biết ý của nàng ta rồi!”

Diệp Huyền nhìn Cổ lão, Cổ lão khẽ nói: “Suýt chút nữa thì ta quên mất…”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Mong Cổ lão giải thích rõ hơn.”

Cổ lão nhìn hắn: “Mối nợ máu của ngàn vạn tiền bối Âm Linh tộc mà nàng ta nói là đang chỉ chuyện năm xưa mà tông chủ đã làm!”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Thế thì nàng ta phải đi tìm tông chủ Kiếm Tông chứ!”

Cổ lão lắc đầu: “Tông chủ không ở thế giới này!”

Diệp Huyền vẫn không hiểu: “Thế là nàng ta bèn tới tìm ta? Làm gì có cái lẽ ấy!”

Cổ lão do dự trong chốc lát, đoạn nói: “Chẳng phải ngươi có truyền thừa của tông chủ sao? Chắc là do vậy nên nàng ta mới tìm ngươi đó!”

Diệp Huyền: “…”

Cổ lão trầm giọng nói: “Dù thế nào thì thiếu tông chủ cũng phải cẩn thận. Tông chủ không ở thế giới này nên chắc chắn bọn họ sẽ điên cuồng tới tìm ngươi báo thù…”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Chắc là ngươi không biết rồi, năm xưa tiền bối của Âm Linh tộc đã lập huyết thề rằng, nếu thế hệ sau của Âm Linh tộc mà không báo thù cho bọn họ thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể luân hồi!”

Nghe vật, mí mắt Diệp Huyền bèn nhảy lên: “Kinh vậy sao?”

Cổ lão gật đầu: “Năm xưa tông chủ ngăn cản bọn họ, đã giết rất nhiều người bên bọn họ. Trận chiến ấy nếu tông chủ không có chuyện thì e là Âm Linh tộc đã bị tàn sát hết sạch. Bây giờ tông chủ không ở đây, Âm Linh tộc muốn báo thù thì chắc chắn sẽ nhắm vào ngươi. Ngươi phải về Kiếm Tông với ta, chỉ có ở đó thì ngươi mới an toàn.”

Vẻ mặt Diệp Huyền âm u vô cùng.

Hình như hắn hơi bị đen đủi thì phải!

Hắn phải gánh hậu quả từ những chuyện mà tông chủ Kiếm Tông đã làm?

Đây chẳng phải lừa người thì là gì!

Cổ lão bỗng nhiên nói: “Thiếu tông chủ, chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền gật đầu. Rất nhanh sau đó, hai người bèn hóa thành hai đường kiếm quang và bay vụt đi, chớp mắt đã biến mất ở cuối đường chân trời.



Vô Biên Địa Hạ thành.

Tiệm cầm đồ.

Hôm ấy, có một người bước vào tiệm cầm đồ.

Tiểu Đạo ngồi trên quầy bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng xòe tay ra, hai thanh loan đao màu máu xuất hiện trên tay nàng.

Đúng lúc đó, người kia mỉm cười, nói: “Xin chào, đại tiểu thư của Ma Đạo gia tộc xưng bá ba ngàn đại thế giới!”

Tiểu Đạo nhìn chằm chằm người đó, nói: “Các ngươi cũng kiên nhẫn ra phết đấy, đến lai lịch của ta mà cũng tra ra được!”

Người đó ngồi xuống trước mặt Tiểu Đạo: “Đại tiểu thư, nếu như ngươi còn ở thời kì đỉnh cao ngày xưa thì ta còn kiêng dè ngươi ba phần. Thế nhưng hiện giờ, nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng có động thủ.”

Ánh mắt Tiểu Đạo dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi uy hiếp ta đấy à?”

Người kia nhìn nàng, mỉm cười nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy cũng được! Còn một chuyện nữa, ta mong ngươi sẽ hiểu. Không giết ngươi là đang nể mặt Ma Đạo gia tộc nhà ngươi chứ không phải nể mặt ngươi. Ngươi còn chưa khôi phục thực lực, không có tư cách để người khác phải nể mặt mình.”

Tiểu Đạo trầm mặc.

Người kia lại nói: “Từ giờ trở đi, ta không muốn trông thấy ngươi rời khỏi căn nhà này, càng không muốn trông thấy ngươi liên lạc với tên Diệp Huyền kia. Bằng không, Tiểu Đạo cô nương chắc chắn sẽ phải chết đấy. Chắc ngươi cũng hiểu tình cảnh bây giờ của mình. Hiện giờ, ngươi không phải là đối thủ của ta!”

Tiểu Đạo liếc nhìn đối phương: “Mục tiêu của các ngươi là hắn!”

Người đó gật đầu, mỉm cười: “Đương nhiên là hắn rồi, nợ cha con trả mà!”

Tiểu Đạo mỉm cười một cách khinh miệt: “Hiện giờ ngươi tới tìm hắn chắc chắn hắn không phải là đối thủ của ngươi!”

Người đó chỉ cười chứ không đáp.

Vẻ tươi cười trên gương mặt của Tiểu Đạo dần mất đi, nàng nói: “Ngươi đang đợi!”

Người kia lại cười: “Nữ nhân kia sắp sửa rời khỏi Lục Duy rồi!”

Nói đoạn, người đó bèn đứng dậy, rời đi.

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo trầm mặc.

Nữ nhân kia sắp đi rồi!

Nữ nhân ở đây đương nhiên là đang ám chỉ nữ tử váy trắng!

Đối phương đang đợi nữ tử váy trắng rời đi!

Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn, hai đầu mày nàng chau chặt lại.

Nàng bỗng phát hiện mình đã đánh giá Âm Linh tộc quá thấp.

Tông chủ Kiếm Tông không có ở thế giới này, hiện giờ liệu Kiếm Tông có ngăn chặn được Âm Linh tộc không?

Bọn họ có thể không?

Ban đầu Tiểu Đạo còn cực kì tin tưởng vào Kiếm Tông.

Bởi lẽ lứa kiếm tu của bọn họ thực sự quá kinh khủng!

Đừng nói là ở Ngũ Duy, dù có tới nơi của nàng thì bọn họ cũng là thế lực đẳng cấp, khác biệt!

Thế nhưng hiện giờ, sau khi gặp được nữ nhân kia, nàng bỗng thấy hơi dao động!

Ban đầu nàng còn tưởng A La đã là người yêu nghiệt nhất rồi!

Thế nhưng với tình hình hiện tại thì không phải!

Đồng thời, Tiểu Đạo cũng nhận ra rằng hình như thiên phú của nàng chẳng là gì cả!

Nàng cười khổ, vẫn là câu nói ấy, núi cao còn có núi cao hơn.

Ngươi cho rằng mình rất yêu nghiệt, song ngươi không biết còn có người yêu nghiệt hơn ngươi!

Lúc này, Tiểu Đạo không khỏi cảm thấy bi thương.

Bởi lẽ nàng biết, sở dĩ mình còn sống không phải bởi gia tộc của mình mà là bởi nữ tử váy trắng!

Nếu như không có nữ tử váy trắng thì chắc là nàng đã chết rồi!


Bình Luận (0)
Comment