Chương 1990. Chiến Quan Âm
Chương 1990. Chiến Quan Âm
Chương 1990: Chiến Quan Âm
Là ảo giác sao?
Diệp Huyền vuốt ve mặt mình, làm gì có cái lí ấy!
Lúc này, Lục Vân Tiên đột nhiên nói: “Tiểu sư đệ, tiếp theo đây chúng ta nên làm gì?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Lục sư huynh, nói thật thì ta vừa mới đến Kiếm Tông…”
Lục Vân Tiên lắc đầu: “Đừng nói những điều này, ngươi cứ nói thẳng ra xem nên làm thế nào đi!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Được!”
Nói đoạn, hắn liếc nhìn những kiếm tu có mặt tại đây: “Tiêu diệt Âm Linh tộc!”
Dứt lời, Diệp Huyền bèn biến thành một đường kiếm quang rồi biến mất nơi cuối chân trời.
Ở phía dưới, hơn một trăm đường kiếm quang cũng xông lên, trong chớp mắt đã biến mất.
Sau khi mấy người Diệp Huyền rời đi, Lục sư tỷ đột nhiên xuất hiện trước cửa tòa đại điện. Nàng nhìn bức tượng thanh sam nam tử ở phía xa, khẽ nói: “Mong rằng lựa chọn của ngươi là đúng!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Ở bầu trời phía xa xa, hơn trăm đường kiếm quang xé gió bay đi, kiếm ý và khí tức của họ vang dội đất trời!
Có thể nói, gần như những kiếm tu cực mạnh ở Ngũ Duy đều có mặt trong hơn một trăm người này. Sức mạnh của họ đủ để phá hủy cả thiên địa này!
Trên đường đi, Diệp Huyền dẫn đầu, sắc mặt hắn thâm trầm vô cùng, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Lục Vân Tiên xuất hiện bên cạnh hắn, mỉm cười: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Năm xưa một mình tông chủ Kiếm Tông đã ngăn chặn cả Âm Linh tộc!”
Lục Vân Tiên gật đầu: “Đúng vậy! Thực ra, trận chiến đó chủ yếu là nhờ có tông chủ, nếu tông chủ không giết hết những cường giả siêu cấp của Âm Linh tộc thì Kiếm Tông chúng ta khó mà địch lại được bọn họ! Cái tộc đó có năng lực thôn tính vô cùng mạnh, khả năng đồng hóa của họ cũng vô cùng kinh khủng!”
Diệp Huyền nhìn về phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Lục Vân Tiên đột nhiên nói: “Chúng ta cứ xông đến chỗ bọn họ như vậy sao?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, bởi lẽ chúng ta mà không ngăn cản bọn họ thì bọn họ sẽ nhắm vào thế giới này.”
Lục Vân Tiên mỉm cười: “Ngươi muốn bảo vệ thế giới này?”
Diệp Huyền khẽ nhếch miệng: “Ta muốn bảo vệ những người bạn của ta!”
Phù Văn tông, Vạn Duy thư viện, Thiên tộc, Vu tộc, đây đều là những nơi mà Diệp Huyền không thể từ bỏ.
Lục Vân Tiên bật cười ha ha: “Ngươi và hắn ta giống nhau thật đấy, đều rất quan tâm đến những người xung quanh mình.”
Diệp Huyền nhìn Lục Vân Tiên: “Hắn ta?”
Lục Vân Tiên gật đầu: “Là tông chủ ấy!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, phía xa xa bỗng truyền tới vô số những tiếng kêu thảm thiết.
Hắn liếc mắt nhìn, rất nhanh sau đó bèn chau chặt mày.
Đây là giọng của nhân loại!
Rất nhiều người đang bị Âm Linh tộc đồng hóa!
Đúng lúc đó, trên bầu trời bỗng có kiếm tu dừng lại, bởi lẽ phía trước bọn họ không xa có một ma bào nữ tử đang đứng.
Nữ tử này chính là Quan Âm, tộc trưởng của Âm Linh tộc.
Quan Âm mỉm cười: “Các ngươi đến cũng nhanh phết nhỉ!”
Diệp Huyền liếc nhìn Quan Âm, mỉm cười: “Ta nghe nói trước kia sở dĩ các ngươi không xuất hiện là bởi nữ tử váy trắng chưa rời đi?”
Quan Âm gật đầu: “Đúng vậy. Sao nào, ngươi định lấy nàng ra để uy hiếp ta à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không không, ta chỉ muốn nói với ngươi rằng mục đích của các ngươi chẳng phải là giết ta hay sao? Nào, giờ ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây, nếu Âm Linh tộc các ngươi có bản lĩnh thì xông lên đi!”
Quan Âm nhếch miệng: “Như thế này đi, ta và ngươi đấu riêng với nhau?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được thôi!”
Lục Vân Tiên đứng bên cạnh hắn định nói gì đó song lại thôi.
Nếu Diệp Huyền thất bại thì sĩ khí của Kiếm Tông chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề!
Có điều hắn ta vẫn không lên tiếng, bởi lẽ hiện giờ ngăn Diệp Huyền lại đồng nghĩa với việc chứng tỏ rằng hắn không đánh lại được Quan Âm, như vậy càng ảnh hưởng đến sĩ khí hơn.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đi về phía Quan Âm. Hắn xòe tay ra, Thiên Tru Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Quan Âm mỉm cười: “Tới đi!”
Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Vụt!
Một đường hàn mang xuất hiện.
Quan Âm khẽ búng ngón tay, không gian trước mặt nàng bèn sụp đổ. Kiếm của Diệp Huyền đam thẳng vào không gian đang sụp đổ ấy. Mà đúng lúc đó, kiếm quang của hắn bỗng bay đến trước mặt đối phương.
Đôi mắt Quan Âm thoáng vẻ ngạc nhiên: “Ngươi cũng hiểu biết sâu sắc về không gian đấy!”
Trong lúc nói chuyện, nàng lại búng ngón tay. Đường kiếm quang của Diệp Huyền bị kẹp giữa hai ngón tay của nàng. Đúng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí bỗng trấn áp xung quanh người nàng!
Kiếm Vực!
Khoảnh khắc Kiếm Vực xuất hiện, Quan Âm khẽ híp hai mắt lại, trong mắt thoáng vẻ nghiêm nghị, nàng bèn vỗ tay ra phía sau.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh đã trực tiếp hóa thành hư vô. Mà lúc này, vô số đường kiếm quang đang nhắm thẳng về phía nàng.
Vụt vụt vụt vụt!
Kiếm quang nhanh như chớp và khiến không gian xung quanh Quan Âm tan vỡ.
Còn Diệp Huyền thì lùi lại vị trí ban đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quan Âm. Lúc này, kiếm quang của hắn đã biến mất. Ngay sau đó, một tàn ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tốc độ nhanh vô cùng!
Có điều đúng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí bỗng xuất hiện xung quanh Diệp Huyền.
Kiếm Vực!
Khi Kiếm Vực xuất hiện, tàn ảnh kia bèn giảm tốc độ. Lúc này, Diệp Huyền lại xuất kiếm.
Hắn không hề phòng ngự một quyền kia của Quan Âm mà định lấy mạng đổi mạng!
Có điều đúng lúc đó, Quan Âm bỗng thu lại quyền của mình, sau đó đánh theo chiều ngang.