Chương 1992. Chơi lớn rồi
Chương 1992. Chơi lớn rồi
Chương 1992: Chơi lớn rồi
Ở phía xa xa, sắc mặt Quan Âm lạnh lùng vô cùng. Lòng bàn tay nàng xuất hiện một đám hắc khí, song không ai phát hiện ra điều này.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền xuất hiện ngay trước mặt nàng. Mà Quan Âm lại đột nhiên biến mất. Tốc độ của nàng nhanh vô cùng, có điều, Kiếm Vực của Diệp Huyền lại xuất hiện và trấn áp tốc độ của nàng. Song nàng vẫn đánh được một quyền về phía lồng ngực của hắn.
Một quyền này của nàng khiến Diệp Huyền lùi về phía sau cả trăm trượng. Sau khi Diệp Huyền dừng lại, sắc mặt Lục Vân Tiên ở phía xa bèn thay đổi: “Không hay rồi, là âm linh tử khí!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông về phía Diệp Huyền, nhưng rất nhanh sau đó hắn ta lại dừng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bởi lẽ âm linh tử khí trước ngực Diệp Huyền đang bị hắn hấp thụ từng chút từng chút một!
Bất tử chi thân!
Bất tử chi thân của hắn được Thiên Đạo củng cố thêm, giờ đây nó đã đạt đến trình độ vạn tà bất xâm!
Có thể nói, hắn chính là khắc tinh của tử khí và âm khí!
Bởi lẽ hắn toàn thôn tính những cường giả tuyệt thế, hơn nữa còn tu luyện theo công pháp của Thiên Đạo. Do vậy, tử khí và âm khí hoàn toàn không thể uy hiếp đến hắn!
Ở phía xa xa, Quan Âm nhìn chằm chằm Diệp Huyền, một lát sau, nàng bèn lắc đầu: “Ngươi làm vậy là hơi vô lại đấy!”
Lúc này, Quan Âm thực sự không thể ngờ được Diệp Huyền còn hấp thụ được cả tử khí của nàng!
Hắn là quái vật gì vậy?
Hắn là một cái hố đen sao?
Cái gì cũng hấp thụ được là thế nào!
Quan Âm thực sự thấy bất lực.
Diệp Huyền chính là khắc tinh của nàng.
Các cường giả của Kiếm Tông cũng thấy rất bất ngờ, Diệp Huyền còn hấp thụ được cả tử khí cơ đấy!
Sao hắn làm được hay vậy?
Sắc mặt mấy người Lục Vân Tiên cũng trở nên kì lạ.
Đúng lúc đó, vô số cường giả Âm Linh tộc bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Quan Âm, bọn họ đông như kiến và bắt đầu bao vây Diệp Huyền.
Các cường giả kiếm tu liếc mắt nhìn xung quanh, mặc dù phải đối mặt với rất nhiều âm linh nhưng trên mặt bọn họ không có một chút hoảng sợ nào cả.
Diệp Huyền liếc nhìn Quan Âm, mỉm cười: “Không đấu tay đôi nữa à?”
Quan Âm gật đầu: “Ngươi có thể thử xem!”
Diệp Huyền nhìn nàng, hắn hô lên: “Hoán Tổ!”
Hoán Tổ!
Nghe vật, Quan Âm bèn híp mắt lại, tay phải không khỏi siết chặt lại.
Sắc mặt các cường giả Âm Linh tộc cũng thay đổi.
Hoán Tổ!
Tổ tông của Kiếm Tông là ai cơ chứ!
Chính là thanh sam nam tử kia!
Diệp Huyền muốn hoán tổ ư?
Mấy người Lục Vân Tiên phía sau Diệp Huyền cũng hơi sững sờ, hoán tổ á? Bọn họ cũng muốn hoán tổ lắm, nhưng thực sự không thể liên lạc được với thanh sam nam tử.
Đúng lúc đó, một tiếng kiếm minh bỗng nhiên vang lên bên trong cơ thể của Diệp Huyền. Ngay sau đó, một thanh kiếm xông lên từ trong người hắn!
Vụt!
Kiếm bay đi như xé rách nền trời!
Khi trông thấy thanh kiếm ấy, vô số cường giả Âm Linh tộc lập tức gào thét. Bọn họ vừa gào vừa lùi lại, kinh hãi đến tột cùng!
Kiếm của thanh sam nam tử!
Rất nhiều những cường giả Âm Linh tộc sống sót từ năm xưa đều nhận ra thanh kiếm này!
Đó chính là kiếm của thanh sam nam tử!
Sắc mặt của Quan Âm cũng trở nên vô cùng khó coi!
Đừng nói đến việc bản thể của thanh sam nam tử đến đây, kể cả phân thân của hắn ta đến thì e là hiện giờ nàng cũng không thể đối phó.
Phân thân của hắn ta đủ để hủy diệt Âm Linh tộc một lần nữa!
Vô số cường giả Âm Linh tộc vẫn đang gào hét một cách điên cuồng. Mặc dù đang gào hét nhưng bọn họ vẫn không ngừng lùi lại.
Năm xưa, một mình thanh sam nam tử và thanh kiếm của hắn ta đã khiến bọn họ sợ hãi, nỗi nợ này cả đời khó mà quên được!
Mà những kiếm tu của Kiếm Tông cũng hơi sững sờ.
Tiểu sư đệ thực sự có thể hoán tổ?
Đến cả Lục Vân Tiên và Cổ lão cũng hơi nghi ngờ.
Trên không trung, Diệp Huyền khẽ phất tay, thanh kiếm kia bèn xuất hiện trong tay hắn. Hắn chĩa thẳng thanh trường kiếm về phía Quan Âm: “Chẳng phải ngươi muốn đánh hội đồng hay sao? Ngươi bắt đầu đi! Một mình tổ sư Kiếm Tông ta sẽ đấu với cả tộc nhà các ngươi!”
Quan Âm liếc nhìn hắn: “Theo những gì ta biết thì hắn ta không ở thế giới này!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy sao?”
Quan Âm đột nhiên nói: “Giết!”
Rất rõ ràng, nàng không hề bị Diệp Huyền dọa sợ.
Tuy nhiên, những cường giả Âm Linh tộc phía sau lại không dám manh động!
Bởi lẽ bọn họ thực sự sợ hãi!
Năm xưa, nam nhân này suýt chút nữa đã hủy diệt hết thảy Âm Linh tộc!
Quan Âm quay người nhìn những cường giả Âm Linh tộc kia mà nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ tộc ta lại phải sống trong sợ hãi cả đời hay sao?”
Sắc mặt những cường giả Âm Linh tộc trở nên hơi khó coi.
Đúng lúc đó, một lão giả của Âm Linh tộc đột nhiên đứng ra. Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa, khẽ nói: “Lão phu lại muốn được gặp lại vị kiếm tu đó xem sao!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đi về phía Diệp Huyền.
Trông thấy lão giả đi về phía mình, vô số cường giả Âm Linh tộc lập tức dừng lại. Bọn họ không lùi nữa, một vài người còn đi theo lão giả.
Khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt các cường giả Âm Linh tộc còn mang theo vẻ cương quyết.
Thanh kiếm kia không những không khiến bọn họ sợ hãi nữa mà ngược lại còn dấy lên dũng khí cho bọn họ.
Ở phía xa xa, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, hình như hắn chơi hơi lớn rồi!
Đúng lúc đó, thanh kiếm trong tay hắn bỗng rung lên. Ngay sau đó, một tiếng kiếm minh vang lên giữa đất trời, kèm theo đó là một hư ảnh màu máu đỏ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền.
Trông thấy hư ảnh màu máu đỏ ấy, những kiếm tu có mặt lập tức sững sờ. Ngay sau đó, bọn họ hớn hở hẳn lên!