Chương 2054. Linh
Chương 2054. Linh
Chương 2054: Linh
Một trong những chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!
Diệp Huyền quay đầu nhìn A Tửu đi phía trước: “A Tửu tiền bối, người này là?”
A Tửu nhìn bức tượng, khẽ nói: “Sư tổ của Trích Tiên Đảo ta!”
Sư tổ của Trích Tiên Đảo!
Diệp Huyền trầm mặc.
A Tửu đột nhiên nói: “Hình như ngươi biết sư tổ!”
Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi bảo: “Quả thực không dám giấu, ta có được truyền thừa của sư tổ các ngươi!”
“Há?”
A Tửu suýt chút nữa thì nôn hết chỗ rượu vừa uống ra.
Diệp Huyền nhìn A Tửu, hắn có hơi bất lực: “Ta biết hắn ta!”
A Tửu chớp chớp mắt: “Có chứng cứ gì không?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Có chứ!”
Nói đoạn, hắn xòe tay ra, một thanh kiếm bên trong cái tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Là thanh kiếm của vị kiếm tu đó!
Nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Huyền, sắc mặt A Tửu lập tức thay đổi!
Diệp Huyền nhìn A Tửu: “Ta không nói dối chứ?”
A Tửu nhìn hắn: “Ngươi lấy đâu ra thanh kiếm này vậy?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Sư phụ cho ta!”
Vẻ mặt A Tửu trở nên kì quái, nàng lại lấy bình rượu bên hông lên uống một ngụm. Lúc này, đầu nàng đã có hơi rối loạn.
Ấy thế mà cái tên trước mắt này lại có bội kiếm của sư tổ!
Chuyện gì thế này?
Hắn còn gọi sư tổ là sư phụ!
Thế thì nàng phải gọi hắn bằng gì?
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tính theo vai vế thì chắc ta phải gọi ngươi là sư tỷ!”
Sư tỷ!
A Tửu nhìn Diệp Huyền, vội gật đầu: “Đúng vậy! Phải gọi là sư tỷ!”
Diệp Huyền vội vàng hành lễ một cách cung kính: “Chào sư tỷ!”
A Tửu đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại biết sư tổ?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Rất lâu trước đây rồi, ta từng gặp phân thân của hắn ta. Hắn ta thấy cốt cách ta đặc biệt, thiên phú dị bẩm nên đã nhận ra làm đệ tử!”
A Tửu quan sát Diệp Huyền một hồi, đoạn hỏi: “Chỉ mỗi vậy thôi hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
A Tửu nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyền, nàng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Hiện giờ ta thấy hơi loạn, để ta uống ngụm rượu cho bình tĩnh đã!”
Nói đoạn, nàng bèn cầm bình rượu tu ừng ực.
Diệp Huyền: “…”
Một lát sau, A Tửu quay người nhìn bức tượng kia. Nàng lại uống tiếp một ngụm rượu, sau đó nói: “Vậy mà lại có thêm một sư đệ… Nhưng mà Trích Tiên Đảo chúng ta chỉ có thể có hai người thôi! Phải làm thế nào nhỉ!”
Diệp Huyền vội hỏi: “Tại sao chỉ được có hai người?”
A Tửu nhìn hắn: “Bởi vì đó giờ chỉ có mỗi hai người!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Thêm một người cũng có sao đâu, nhỉ?”
A Tửu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nhưng mà từ trước đến nay chỉ có hai người thôi!”
Diệp Huyền tỏ vẻ bất lực: “Thế ngươi định đuổi ta đi à?”
Nói đoạn, hắn quay người nhìn về phía bức tượng, đột nhiên khóc rống lên: “Sư phụ ơi! Đệ tử khổ quá! Đầu tiên là bị Linh Vực truy sát, sau đó thì bị Lục Duy truy sát, bây giờ gặp được ngươi rồi, ban đầu ta còn tưởng mình đã tìm được chốn nương thân, nhưng sư tỷ lại muốn đuổi ta ra khỏi sư môn, ta khổ quá mà!”
A Tửu bỗng nhiên nói: “Ta cũng có nói sẽ đuổi ngươi đi đâu!”
Diệp Huyền vội nhìn về phía A Tửu, A Tửu do dự một lát rồi nói: “Nhưng mà trên đảo đó giờ chỉ có mỗi hai người! Hiện giờ…”
Diệp Huyền lại khóc rống lên: “Sư phụ ơi, ta thê thảm quá! Ta quá thê thảm…”
A Tửu trợn mắt há mồm. Một lát sau, nàng lôi bình rượu ra uống một ngụm, đoạn nói: “Tiểu sư đệ này có hơi đáng sợ!”
Thấy Diệp Huyền khóc lóc thảm thiết như vậy, A Tửu bèn nói: “Thôi ngươi ở lại đi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Sư tỷ, chẳng phải ngươi có chuyện cần phải làm sao? Chúng ta cứ giải quyết chuyện trước đi!”
A Tửu gật đầu: “Suýt chút nữa thì quyên mất!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền vội vàng đi theo nàng. Không lâu sau, A Tửu đưa hắn tới trước một căn nhà trúc. Diệp Huyền phát hiện bên trong sân căn nhà có bày rất nhiều những thanh kiếm được làm bằng trúc.
A Tửu bước vào ngôi nhà, Diệp Huyền cũng đi theo. Bên trong ngôi nhà trúc, hắn trông thấy một tiểu gia hỏa. Cả người tiểu gia hỏa ấy là một màu trắng như tuyết, dáng hình thì giống một con thỏ, khí tức rất yếu.
A Tửu bước tới trước mặt tiểu gia hỏa ấy, nàng xòe tay ra, vô số tử khí bèn xuất hiện trước mặt tiểu gia hỏa. Cảm nhận được tử khí, tiểu gia hỏa đó lập tức mở mắt, sau đó nhìn A Tửu. A Tửu nói: “Hấp thụ đi!”
Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó khẽ hít mũi. Rất nhanh sau đó, đám tử khí đã được nàng hấp thụ sạch!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Sư tỷ, đây là linh hả?”
Sư tỷ!
A Tửu hơi khựng người. Rất rõ ràng, nàng vẫn chưa thích ứng được với sư đệ mới nhận này. Có điều, nàng cũng không từ chối mà chỉ gật đầu: “Là Linh Mạch, nó là Linh Mạch của Trích Tiên Đảo!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Sao nó lại yếu như vậy?”
A Tửu đáp: “Cái lũ Quan Thánh ngu xuẩn thôn tính linh của Linh Vực xong, những linh khác cũng bị ảnh hưởng theo. Hiện giờ linh khí ở Linh Vực đang giảm xuống với một tốc độ cực nhanh. Rất nhiều linh đều bị ảnh hưởng!”
Không lâu sau, Linh Mạch đã hấp thụ hết sạch tử khí. Sau đó, trạng thái của nàng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng trông nàng vẫn hơi suy nhược.
Linh Mạch ngẩng đầu nhìn A Tửu, trông đáng thương vô cùng.
A Tửu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền bước đến trước mặt Linh Mạch. Rất rõ ràng, Linh Mạch lộ vẻ phòng bị, nàng lập tức co rúm lại. Diệp Huyền mỉm cười: “Ta là người tốt!”
Linh Mạch nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt vẫn phòng bị.