Chương 2055. Bọn họ có thể dở trò
Chương 2055. Bọn họ có thể dở trò
Chương 2055: Bọn họ có thể dở trò
Diệp Huyền xòe tay ra, rất nhiều tử khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đưa tử khí đến trước mặt đối phương. Linh Mạch nhìn thấy tử khí xong hai mắt lập tức sáng rực, thế nhưng hình như nàng vẫn e dè hắn nên không dám lại gần!
Diệp Huyền để tử khí xuống trước mặt nàng, sau đó thu tay về. Linh Mạch vội vàng nhào đến điên cuồng hấp thụ chỗ tử khí ấy.
Hắn nhìn A Tửu: “Sư tỷ, ngày xưa tại sao ngươi không ngăn cản mấy người Quan Thánh làm mấy chuyện hủy diệt này?”
A Tửu nói: “Ta đang bế quan, đợi ta xuất quan thì bọn họ đã chết ngắc rồi!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Nghe nói bọn họ đi tìm ngươi, sau đó chết dưới tay ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không phải do ta giết!”
A Tửu nói: “Trên người ngươi có nhân quả, đây là một chuyện phiền phức lắm đấy!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Sư tỷ có thể nhìn thấy nhân quả trên người ta?”
A Tửu nhìn hắn, sau đó nói: “Có thể chứ!”
Vẻ mặt Diệp Huyền chợt kích động!
Vị sư tỷ này có vẻ còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng!
A Tửu đột nhiên nói: “Tại sao Lục Duy lại muốn giết ngươi?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vì bọn họ muốn cướp thư ốc của ta.”
A Tửu chau mày: “Thư ốc?”
Diệp Huyền gật đầu: “Linh Vực cũng đến cướp thư ốc của ta.”
A Tửu nói: “Cho ta xem nào?”
Diệp Huyền gật đầu, hắn xòe bàn tay ra, thư ốc bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn thư ốc trong tay hắn, ánh mắt A Tửu bèn lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”
A Tửu nhẹ giọng nói: “Vật này không tầm thường, giữ cẩn thận.”
Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Nhưng mà một vài người ở Lục Duy muốn tới cướp.”
A Tửu nói: “Giết!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc đó, Linh Mạch lại hấp thụ hết đám tử khí kia! Sau đó nàng nhìn Diệp Huyền, trong ánh mắt không còn vẻ phòng bị như trước nữa, ngược lại đầy vẻ thiện chí.
Diệp Huyền bật cười ha ha, sau đó lại lấy tử khí cho nàng.
Linh Mạch vội vàng bò đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó bắt đầu hấp thụ tử khí.
Sau khi hấp thụ vô số tử khí, khí tức trên người Linh Mạch càng lúc càng mạnh hơn.
Diệp Huyền nhìn A Tửu: “Sư tỷ, trước kia Lục Duy có phái người xuống giết ta, đối phương có phải vẫn đang ở đây không?”
A Tửu nói: “Ngươi ở lại nơi này đi, để ta đi xem sao!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người và biến mất.
Lục Duy vũ trụ!
Diệp Huyền nhìn đường kiếm quang nơi phía chân trời, trong lòng hắn không khỏi tò mò. Rốt cuộc thế lực nào muốn thư ốc của hắn nữa?
Diệp Huyền quay đầu nhìn Linh Mạch, Linh Mạch đã hấp thụ xong tử khí. Lúc này nàng đang nhìn hắn, trong mắt toàn là vẻ lấy lòng.
Diệp Huyền: “Có muốn nữa không?”
Linh Mạch gật đầu lia lịa, ánh mắt như gà đói thóc vậy.
Diệp Huyền nhún vai: “Hết rồi!”
Linh Mạch chớp mắt, sau đó vội vàng cọ cọ Diệp Huyền, ra vẻ lấy lòng.
Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn. Nàng ném Linh Mạch sang một bên, Linh Mạch bèn lăn lông lốc…
Tiểu Linh Nhi nhìn Linh Mạch mặt mày ngẩn ngơ, chỉ nói: “Ngươi có vấn đề gì à?”
Linh Mạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền. Tiểu Linh Nhi chắn tầm nhìn của nó: “Có muốn tử khí không?”
Linh Mạch gật đầu.
Tiểu Linh Nhi đột nhiên quát: “Ngươi coi tử khí thành cơm luôn rồi đấy ngươi có biết không?”
Cuối cùng thì Diệp Huyền cũng hiểu.
Tiểu Linh Nhi ghét việc Linh Mạch ăn quá nhiều tử khí!
Linh Mạch chớp mắt, trông nó có vẻ vô tôi.
Diệp Linh đột nhiên đi đến trước mặt nó, sau đó xách nó lên: “Muốn tử khí hả, được. Nhưng mà ngươi phải làm việc!”
Nói đoạn, nàng đưa Linh Mạch vào bên trong Giới Ngục tháp.
Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ, hình như Tiểu Linh Nhi đã quên mất một điều rằng Linh Mạch này không phải của bọn họ!
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn bèn ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu tham ngộ.
Kiếm niệm!
Hiện giờ điều hắn muốn làm nhất đó chính là lĩnh ngộ kiếm niệm, để cảnh giới kiếm đạo của mình bước lên một tầm cao mới.
…
Ở một tinh không nào đó, một đường kiếm quang vụt qua. Rất nhanh sau đó, một nữ tử xuất hiện ở tinh không ấy.
Người tới chính là A Tửu!
A Tửu liếc nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này, phía trước mặt nàng không xa có một hắc ảnh.
Hắc ảnh đó khàn giọng nói: “Hành vi của các hạ khiến ta rất bất mãn!”
A Tửu liếc nhìn cái hắc ảnh ấy, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Hắc ảnh nói: “Rốt cuộc điều gì đã khiến các hạ đột nhiên nuốt lời?”
A Tửu uống một ngụm rượu rồi nói: “Tiền!”
Hắc ảnh hơi sững sờ, đúng lúc đó A Tửu phía xa xa đột nhiên xuất kiếm.
Nhất niệm nhất kiếm!
Đường kiếm của nàng nhanh vô cùng, tuy nhiên nó chỉ đâm vào khoảng không. Không biết từ lúc nào mà hắc ảnh kia đã xuất hiện ở chỗ cách đó cả trăm trượng!
A Tửu nhìn hắc ảnh, lúc này hắc ảnh đó dần trở nên hư ảo: “Các hạ sẽ phải hối hận thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất hoàn toàn.
A Tửu ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, sau đó quay người rời đi.
Một khắc sau khi nàng rời đi, hắc ảnh ấy lại xuất hiện.
Bên cạnh hắc ảnh có một giọng nói vang lên: “Ngươi hoạt động ở thế giới này thì không được để lộ thân phận, hiểu chưa?”
Hắc ảnh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hiện giờ dù là ở Ngũ Duy hay ở Lục Duy đều không có một thế lực nào dám đối đầu trực tiếp với Diệp Huyền.
Thế nhưng bọn họ có thể giở trò!
…
Bên trong ngôi nhà trúc, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên mặt đất, hắn vẫn đang tham ngộ!
Đúng lúc ấy, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, có một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên dội đến căn nhà trúc…