Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 415 - Chương 2105. Ngươi Có Thể Làm Thế Nào Được?

Chương 2105. Ngươi có thể làm thế nào được? Chương 2105. Ngươi có thể làm thế nào được?

Chương 2105: Ngươi có thể làm thế nào được?

Thật ra, thực lực của cả hai người đều không yếu, loại dược bình thường hoàn toàn không có tác dụng đối với bọn họ, nhưng vấn đề là Thiên Đạo đã phong ấn tu vi của cả hai!

Không có tu vi thì bọn họ chỉ giống như người bình thường!

Nữ tử nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận.

Diệp Huyền lại nhún vai: “Nàng ta làm mà! Ta cũng chỉ là người bị hại thôi, được chưa?”

Sắc mặt của nữ tử đột nhiên trở nên dữ tợn, ngay sau đó, nàng ta trực tiếp bổ nhào đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó điên cuồng xé quần áo của hắn ra.

Diệp Huyền muốn ngăn cũng không ngăn được.

Chưa bao lâu sau, hai người đã trần chuồng.

Hắn phát hiện ra nữ nhân trước mặt này rất chủ động…

Trong nháy mắt hai người kết hợp đó, huyết dịch trong cơ thể cả hai đột nhiên trở nên kích động, rất nhanh, hai luồng huyết quang đã bao phủ cả hai.

Trong quá trình này, huyết dịch của hai người đều bắt đầu sục sôi hẳn lên, sau đó dung hợp với nhau, thật ra nên nói là thu hút lẫn nhau mới đúng, nhưng dần dần, huyết mạch của nữ tử bắt đầu bị Diệp Huyền áp chế.

Cứ như vậy kéo dài khoảng chừng nửa ngày, hai người mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, nữ tử nằm ở một bên, nàng ta cứ nhìn phía chân trời như vậy với ánh mắt trống rỗng!

Nhục nhã!

Đối với nàng ta mà nói thì hiển nhiên đây là một chuyện vô cùng nhục nhã!

Diệp Huyền do dự một lúc sau đó nói: “Tại sao nam nhân với nữ nhân phát sinh loại chuyện này lại luôn luôn cảm thấy nữ nhân mới là bên chịu thiệt nhỉ?

Nam nhân chúng ta cũng rất thiệt thòi đấy được không?

Còn nữa, ngươi cũng biết ta là nạn nhân giống ngươi mà! Ta cũng rất oan ức đó!”

Đột nhiên hai bàn tay của nữ tử siết chặt lại, lồng ngực phập phồng trông rất đồ sộ.

Giận!

Chính vì giận nên dược vật trong cơ thể nàng ta hình như lại sinh ra hiệu quả, vì thế, nàng ta lại nhào về phía Diệp Huyền.

Lần này, nàng ta ở bên trên giống như một con liệt mã tung hoành khắp nơi.

Lại qua khoảng nửa canh giờ nữa, nữ tử mới dừng lại, nàng ta nhoài người nằm trên người Diệp Huyền, nhìn chằm chằm vào hắn.

Mà Diệp Huyền thì lại đẩy nàng ta ra, sau đó mặc quần áo vào rồi đi về phía xa.

Nữ tử ở nguyên tại chỗ dần dần nhắm hai mắt lại, nơi khóe mắt nàng ta có hai dòng lệ nóng hổi từ từ chảy xuống.

Diệp Huyền tìm được Ngũ Duy Thiên Đạo.

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, cười hỏi: “Cảm giác thế nào hả?”

Diệp Huyền nhìn nàng: “Ta muốn trở nên mạnh hơn nhưng không muốn dùng loại cách này!”

Đột nhiên Mộ Niệm Niệm vung tay phải.

Bốp!

Cả người Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra sau, một lần này bay xa khoảng vạn trượng, không gian mà hắn đi qua sụp đổ từng tấc!

Trong phút chốc, không gian vạn trượng trước mặt hắn và Mộ Niệm Niệm trực tiếp biến thành một không gian hắc động tối đen như mực!

Cả người Diệp Huyền nứt toác ra, máu tươi chảy đầm đìa trông giống một huyết nhân!

Mộ Niệm Niệm giẫm lên một bước, chỉ một bước như thế đã tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ mình là ai?”

Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, nàng lại cười lạnh, nói: “Nhân từ? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách để nhân từ sao? Ngươi có không? Ngươi có biết sự tàn khốc của thế giới này không? Ngươi có biết nếu ngươi thất bại thì nữ nhân bên cạnh ngươi sẽ có kết cục thế nào không? Các nàng sẽ sống không bằng một con chó, biết chưa hả?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Đúng, phía sau ngươi có nữ tử váy trắng, có nàng ta ở đây thì ngươi sẽ không chết, nhưng cả đời này ngươi sẽ sống dưới cái bóng của nàng ta!

Ngươi đã từng nghĩ đến cái cảnh không có nàng ta chưa?

Không có nàng ta thì bây giờ ngươi không gọi là Diệp Huyền mà gọi là Diệp Thanh Tri, biết chưa?

Thứ cho ta nói thẳng, có một trăm ngươi cũng không bì lại được một Diệp Thanh Tri, ngươi hoàn toàn không có tư cách đấu với hắn ta, sở dĩ ngươi thắng chẳng qua là vì có nữ tử váy trắng chứ không phải vì bản thân ngươi, hiểu chưa hả?”

Diệp Huyền im lặng.

Mộ Niệm Niệm cười lạnh: “Tại sao Lục Duy lại giúp ngươi?

Ngươi cho rằng là vì ngươi đẹp trai chắc?

Không! Bọn họ cũng là vì sợ nữ tử váy trắng cho nên mới giúp ngươi!

Tại sao Linh Vực lại thần phục ngươi?

Là vì bản thân ngươi đánh bại được bọn họ sao?

Không phải, là vì nữ tử cầm thương kia đã giúp ngươi đánh bại!

Dùng cái óc heo của ngươi để nghĩ giùm cái, không có các nàng thì ngươi đấu với Quan Âm kiểu gì? Ngươi đấu với Lục Duy kiểu gì? Ngươi đấu với Đạo Giới kiểu gì đây?”

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Ngươi cũng chưa từng nghĩ nếu như ngươi bại trận thì bằng hữu bên cạnh ngươi và những nữ tử bên cạnh ngươi sẽ có kết cục thế nào sao?

Tính cách mạnh mẽ một chút sẽ tự sát để bảo vệ sự trong sạch. Mà tính cách yếu đuối hơn một chút sẽ trở thành đồ chơi trên giường của ngươi khác. Lúc đó, ngươi cảm thấy kẻ địch của mình sẽ nhân từ với ngươi và người bên cạnh ngươi sao?”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Mộ Niệm Niệm: “Làm người nên có giới hạn!”

Đột nhiên Mộ Niệm Niệm cả giận quát: “Giới hạn là thứ mà kẻ yếu xứng được nói ra sao? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi nói về giới hạn chỉ là vì ngươi sống cũng tạm được, còn nếu như ngươi sống trong địa ngục thì ngươi sẽ phát hiện ra giới hạn chẳng đáng một đồng một cắc nào hết.”

Nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Ngay bây giờ, ta muốn giết ngươi và giết sạch toàn bộ bằng hữu bên cạnh ngươi, hơn nữa còn giam cầm tất cả nữ nhân của ngươi, ngươi có thể làm thế nào được?

Ngươi nói cho ta nghe ngươi có thể làm được gì? Tính nói giới hạn với ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment