Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 416 - Chương 2106. Ta Không Làm Được

Chương 2106. Ta không làm được Chương 2106. Ta không làm được

Chương 2106: Ta không làm được

Diệp Huyền im lặng.

Mộ Niệm Niệm cười lạnh, nói: “Bây giờ ngươi chính là chủ của Ngũ Duy vũ trụ này, nghe qua có vẻ rất trâu bò đấy nhưng ngươi có biết một chủ Ngũ Duy vũ trụ này như ngươi xuất hiện thế nào không?

Là nhờ người sau lưng ngươi thực hiện giúp ngươi đấy!

Ta lại hỏi ngươi, không có nữ tử váy trắng thì ngươi lấy gì ra tranh với tiên tri?

Tiên tri mưu tính vạn nam lại bị một nhát kiếm của nữ tử váy trắng chém đứt, nhưng nếu không có nàng ta thì sao? Diệp Huyền ngươi sẽ đấu với tiên tri kiểu gì hả?

Không có nàng ta thì bây giờ trên đời này hoàn toàn không có Diệp Huyền nhà ngươi!

Ta lại hỏi ngươi, một thế lực lớn mạnh như Kiếm Tông nếu không có thanh sam nam tử thì bọn họ sẽ nhận ngươi làm chủ sao?

Sợ là ngươi nghĩ quá đẹp rồi!

Một nơi mạnh như Linh Vực kia, nếu không có nữ tử cầm thương kia thì bọn họ sẽ thần phục ngươi sao?

E rằng họ tha không đánh chết ngươi thì thôi, còn ở đấy mà thần với chả phục!

Nếu không phải Lục Duy bị một nhát kiếm của nữ tử váy trắng dọa sợ thì bọn họ sẽ tốt với ngươi sao?

Ngươi thật sự cho rằng mình chính là thiên tài yêu nghiệt nhất trong toàn vũ trụ này, mọi người đều phải nịnh bợ ngươi chắc?

Người ta cũng chỉ nể mặt nữ tử váy trắng mà thôi!”

Nói rồi, nàng lại nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ngón tay ấn vào lồng ngực hắn: “Tự ngươi nói xem, không có bọn họ thì ngươi có thể làm được gì hả?”

Diệp Huyền im lặng.

Một Niệm Niệm chỉ về phía chân trời: “Bây giờ, kẻ địch của ngươi chính là Đạo Giới và Cổ Tự, ngươi có biết Đạo Giới và Cổ Tự mạnh đến mức nào không?

Ngươi cho rằng mình có một Ngũ Duy Đại Trận thì có thể ngăn chặn được bọn họ?

Không nói đến bọn họ mà chỉ nói riêng Ngũ Duy Kiếp thôi, ngươi muốn ngăn cản Ngũ Duy Kiếp vậy có biết Ngũ Duy Kiếp khủng khiếp cỡ nào không?

Không, ngươi không hề biết Ngũ Duy Kiếp đáng sợ bao nhiêu vì ngươi đã quá quen với việc có người giúp mình rồi. Ngươi chưa từng bị ép đến tuyệt cảnh chân chính cho nên không có cách nào trải nghiệm được cái gì gọi là tuyệt vọng.”

Nói xong, nàng lắc đầu: “Khi muội muội ngươi rời đi đã nói bọn họ quá nhân từ đối với ngươi, đây cũng là câu mà ta muốn nói với ngươi, bọn họ thật sự đã quá nhân từ với ngươi!

Nhị đại không phải là chuyện xấu, nhưng ngươi không thể lấy nhị đại làm vinh quang được. Giang sơn mà cha ngươi đánh hại là của cha ngươi, nó hoàn toàn không hề liên quan gì đến ngươi hết.

Ngồi trên giang sơn có tính là bản lĩnh gì đâu? Đánh hạ giang sơn mới là chân nam tử! Còn nữa…”

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, ngón tay liên tục ấn vào ngực hắn: “Nữ tử váy trắng mạnh như vậy, chỉ cần nàng ta không muốn chết thì trên cơ bản sẽ không chết được. Nhưng trực giác nói cho ta biết nếu có một ngày nàng ta chết đi vậy nhất định sẽ là chết vì Diệp Huyền ngươi!

Vì chỉ có Diệp Huyền ngươi mới có thể khiến nàng ta chết!

Một người siêu lớn mạnh như thế, nàng ta không sợ đối thủ giống như thần nhưng tuyệt đối sợ một đồng đội ngu như heo, ngươi có hiểu không?”

Nói xong, nàng đi đến bên cạnh, dường như vẫn chưa hả giận mà lại đấm một cú, trong nháy mắt, mười mấy vạn dặm trước mặt trực tiếp hóa thành hư không!

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Trong không trung, Diệp Huyền đứng đó im lặng.

Thật ra, tất cả những lời mà Mộ Niệm Niệm nói đó, bản thân hắn cũng đã từng nghiêm túc nghĩ đến rồi.

Nhưng có rất nhiều lúc hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Giống như lúc này đây, hắn còn chưa ra khỏi Ngũ Duy nhưng ở Lục Duy và Đạo Giới đều có kẻ địch của hắn!

Mấy kẻ địch này kéo tới kiểu gì?

Diệp Huyền hắn cũng không hề trêu chọc mấy người này cơ mà!

Có vài kẻ địch là ngày sau mới xuất hiện, nhưng có vài kẻ địch đã xuất hiện từ trước!

Đúng lúc này, đột nhiên một bóng người ở đằng xa lao vụt lên trời.

Chính là nữ tử trước đó!

Mộ Niệm Niệm cười lạnh một tiếng: “Muốn đi? Đã hỏi qua ta chưa?”

Nói xong, bàn tay đẹp của nàng vung nhẹ một cái.

Ầm!

Phía chân trời xa xa, nữ tử đó trực tiếp rơi từ không trung xuống trước mặt nàng và Diệp Huyền!

Nữ tử nhìn chằm chằm vào Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Giết nàng ta!”

Diệp Huyền sững sờ.

Nữ tử lại liếc mắt nhìn hắn một cái mà không nói gì.

Mộ Niệm Niệm nhìn thẳng vào Diệp Huyền: “Giết nàng ta!”

Diệp Huyền im lặng một lúc sau đó cười đáp: “Ta không làm được!”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn nhưng không nói gì cả.

Diệp Huyền khẽ cười, bảo: “Thanh Nhi chưa bao giờ từng kêu ta phải làm gì và không làm gì cả, vì nàng ấy muốn ta sống dựa theo suy nghĩ của mình.

Thiên Đạo cô nương, ta biết ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, vừa rồi nói với ta nhiều như vậy cũng là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta không muốn trở thành loại người mà ngươi muốn ta trở thành đó.

Ta chính là ta, ta không phải con rối của bất cứ ai cả và cũng không muốn trở thành một người không có giới hạn, ít nhất thì ta tuyệt đối sẽ không làm ra một vài chuyện trái với lương tâm chỉ để trở nên mạnh hơn!”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn một lúc sau đó nở nụ cười, nàng lại nhìn về phía nữ tử ở bên cạnh, cách hắn không xa kia: “Ngươi có thể sống.”

Nữ tử không nói gì hết.
Bình Luận (0)
Comment