Chương 2107. Bản tâm của nàng ta là gì?
Chương 2107. Bản tâm của nàng ta là gì?
Chương 2107: Bản tâm của nàng ta là gì?
Mộ Niệm Niệm đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền và nói: “Diệp Huyền, một đời này có rất ít người có thể làm việc không trái với lương tâm, vì người ở trong giang hồ thân bất do kỷ.
Ngươi đủ cay độc nhưng vẫn chưa đủ tàn nhẫn, hoặc là nói, chỉ có khi người khác chạm vào vảy ngược của ngươi thì ngươi mới tàn nhẫn.
Đương nhiên, nếu như một người quá mức tàn nhẫn, không có lòng nhân từ và không có giới hạn vậy chắc chắn hắn là một người không được yêu mến rồi.
Bên cạnh ngươi có thể có nhiều người tập trung đến vậy không chỉ đơn giản vì đám người nữ tử váy trắng thôi đâu, mà còn có một phần nguyên nhân rất lớn chính là vì bản thân ngươi, vì ngươi đối xử đủ tốt với người của mình, nhưng…”
Nói đến đây, nàng hơi dừng lại rồi bảo: “Ta sợ, sợ có một ngày ngươi gặp phải một người giống như ta, vì nếu là như thế thì ngươi sẽ thua không còn một manh giáp nào!
Đặc biệt là nữ nhân, có vài nữ nhân khi đã tàn nhẫn sẽ còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng gấp trăm, gấp nghìn lần.”
Rõ ràng, nàng đang ám chỉ nữ nhân bên cạnh kia.
Diệp Huyền đang định nói thì đột nhiên Mộ Niệm Niệm chỉ vào nữ tử cách hắn không xa đó: “Ví dụ như nàng ta, ngươi có biết năm ấy nàng ta đến vũ trụ này đã làm gì không?”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nữ nhân kia rồi lắc đầu: “Cho dù nàng ta có làm gì thì ta cũng không nên cưỡng ép nàng ta phát sinh quan hệ với mình, tuy rằng đây không phải là việc làm tự nguyện của ta nhưng là lỗi của ta, là sai lầm của ta, là việc mà ta phải nhận!”
Loại cưỡng ép đó khiến hắn thấy mình thật trơ trẽn!
Nghe được lời này của Diệp Huyền, nữ tử kia liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng không nói gì cả.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền một lúc, sau đó cười bảo: “Vậy ngươi đã từng nghĩ đến giống như những gì ta đã nói với ngươi trước đó chưa, nếu như ngươi thất bại thì bằng hữu và mấy nữ nhân bên cạnh ngươi kia, bọn họ đều sẽ rất thảm, vì từ xưa đến nay đều là thắng làm vua, thua làm giặc, không phải chết thì chính là sống không bằng chết.
Khi ấy, kẻ địch của ngươi sẽ không nói nhân từ với chẳng giới hạn gì đó với ngươi đâu. Mấy thứ như nhân tính này không hề có giới hạn, vì nhân loại không phải động vật, động vật chẳng qua chỉ biết ăn no, còn nhân loại biết dành dụm và biết tính toán. Có rất nhiều lúc bọn họ vì tiền, vì trở nên mạnh hơn mà có thể làm bất cứ chuyện gì!”
Diệp Huyền nhìn thẳng vào Mộ Niệm Niệm: “Người khác không có giới hạn là chuyện của người khác, nhưng Diệp Huyền ta làm người phải có giới hạn.
Một thương nhân nếu như không có giới hạn vậy hắn ta chính là gian thương, còn nếu một nam nhân không có giới hạn vậy hắn ta chính là súc sinh, bởi vì chỉ có súc sinh mới có thể làm ra bất cứ chuyện gì được.
Niệm Niệm, tàn nhẫn không có nghĩa là không có giới hạn, không có nguyên tắc!”
Nói xong, hắn chỉ vào nữ tử cách đó không xa: “Nàng ta đã từng làm việc ác thì ngươi có thể trừng phạt nàng ta, cũng có thể giết nàng ta, thậm chí có thể phong ấn nàng ta để nàng ta tiếp tục hứng chịu vạn năm cô độc, nhưng thật sự không nên dùng phương pháp này để đối xử với nàng ta.”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Ngươi đang trách ta sao?”
Diệp Huyền nhìn thẳng vào nàng mà không hề sợ hãi chút nào: “Đúng! Ta tôn trọng ngươi nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi có thể làm ẩu làm càng với ta.
Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì mong ngươi hãy tôn trọng ta.
Diệp Huyền ta có thể thua, có thể chết nhưng ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép một nữ nhân phải phát sinh quan hệ với mình, hơn nữa, mượn nhờ thân thể của đối phương để đột phá, loại đột phá này khiến Diệp Huyền ta thấy thật trơ tráo!
Con đường trở nên mạnh hơn có muôn vàn cách, tại sao cứ phải chọn cách này?”
Tiểu U ở phía sau Mộ Niệm Niệm chớp mắt, nàng đang nhìn Diệp Huyền, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ở một bên khác, nữ tử kia cũng đang nhìn hắn nhưng không nói gì cả.
Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Xem ra là ta đã nhiều chuyện rồi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đã từng nói với ta rằng cường giả không nên áp đặt ý chí của mình lên người người khác, vậy tại sao bây giờ ngươi lại áp đặt ý chí của mình lên người ta? Muốn ta biến thành loại người mà ngươi muốn đó?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Ta chẳng qua chỉ muốn ngươi trở thành loại người mà ta muốn ngươi trở thành thôi, chứ cũng không muốn biến ngươi thành con rối của ta. Ta chỉ muốn khiến ngươi tàn nhẫn hơn một chút! Thế giới này người mà không tàn nhẫn thì không sống được đâu!”
Diệp Huyền im lặng.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Ta biết tính cách của ngươi, cưỡng ép ngươi song tu với một nữ nhân không quen biết không phải phong cách làm người của ngươi, là trái với bản tâm của ngươi.
Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết mấy thứ như bản tâm này chính là con dao hai lưỡi, đặc biệt là đối với kiếm tu, người quá mức kiên trì với bản tâm cũng tương đương với vẽ ra một vòng tròn giam cầm mình lại.
Đương nhiên, người không có bản tâm thì chắc chắn con đường họ đi sẽ không thể xa được, có phải cảm thấy rất mâu thuẫn không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng!”
Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Nghĩ đến nữ tử váy trắng mà xem, nàng ta muốn giết người thì giết, không muốn giết người thì không giết, vậy bản tâm của nàng ta là gì?"