Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 418 - Chương 2108. Chúng Ta Có Hai Loại Khả Năng

Chương 2108. Chúng ta có hai loại khả năng Chương 2108. Chúng ta có hai loại khả năng

Chương 2108: Chúng ta có hai loại khả năng

Diệp Huyền lại im lặng.

Mộ Niệm Niệm nói tiếp: “Lòng ta tự tại, đây chính là một cảnh giới mới trên cả kiếm niệm, lòng không bị trói buộc thì kiếm đạo sẽ tự tại!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng: “Niệm Niệm, ta cảm thấy quan điểm này của ngươi sai rồi!”

Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Nói đi.”

Diệp Huyền trầm giọng đáp: “Ta cảm thấy làm người thì phải có giới hạn và nguyên tắc, nếu như một người làm người không có giới hạn và nguyên tắc vậy có khác gì súc sinh đâu?

Ta không biết người khác thế nào, dù sao thì Diệp Huyền ta làm việc cũng chính là như vậy. Người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta chắc chắn sẽ giết người.”

Nói xong, hắn chỉ vào nữ tử cách đó không xa: “Vẫn là câu nói kia, nếu như nàng ta là kẻ địch của ta vậy ta sẽ giết chết nàng ta mà không hề do dự một chút nào hết, cũng sẽ không vì nàng ta là nữ nhân mà ra tay nương tình. Nhưng ta sẽ không cưỡng ép nàng ta phải phát sinh quan hệ với mình!”

Lúc này, Tiểu U ở bên cạnh đột nhiên kéo tay áo của Mộ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, ta cảm thấy hắn nói rất đúng.”

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền, cười bảo: “Tiếp tục đi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi nói kẻ yếu không có tư cách có giới hạn và nhân từ, nhưng thử hỏi một câu, khi làm một kẻ yếu mà hắn ta đã không có giới hạn và lòng nhân từ rồi, vậy sau khi hắn ta trở nên mạnh hơn sẽ có giới hạn và lòng nhân từ sao?”

Nói xong, hắn hơi chần chừ một lúc sau đó mới nói tiếp: “Ta có một ví dụ thế này, nhưng ngươi không thể đánh ta, được không?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ngươi nói đi.”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng: “Trực giác nói cho ta biết nếu ta với ngươi song tu thì ta sẽ trở nên càng mạnh hơn, nếu có một ngày ngươi suy yếu, ta giậu đổ bỉm leo, cưỡng ép phát sinh loại chuyện này với ngươi thì ngươi nghĩ thế nào?”

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Vậy mà ngươi lại có suy nghĩ này à!”

Diệp Huyền vội vàng đáp: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi! Chỉ là ví dụ!”

Mộ Niệm Niệm gạt nhẹ lọn tóc ra sau tai, sau đó nói: “Thật ra đây cũng là chỗ khiến ta khá mâu thuẫn. Ta hy vọng ngươi có thể trở nên tàn nhẫn hơn một chút nhưng ta lại hy vọng ngươi đừng trở nên xấu xa đến vậy!

Vì ta chán ghét loại người không có giới hạn và không có nguyên tắc! Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn gì quả thật khiến người không tài nào thích nổi.

Nhưng… ôi, quả nhiên, thế giới này không có chuyện nào vẹn cả đôi đường.”

Diệp Huyền cười bảo: “Thật ra rất đơn giản thôi, đối xử với người tốt thì nhân từ thương cảm, còn đối xử với người xấu cứ tàn nhẫn thôi, vậy không phải là được rồi sao?”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, rất lâu sau nàng mới cười bảo: “Cũng đúng!”

Nói xong, nàng búng ngón tay về phía nữ tử bên cạnh Diệp Huyền, chỉ như vậy đã trực tiếp phong ấn tu vi của nữ tử lại!

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Giao nàng ta lại cho ngươi đấy! Là giết hay thả thì tự ngươi quyết định đi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như thả đi thì ngươi sẽ gặp phải phiền phức lớn đấy!”

Nói xong, nàng trả lại Giới Ngục tháp cho hắn sau đó dẫn Tiểu U biến mất ở phía cuối chân trời.

Ở phía cuối chân trời xa xăm, tại nơi mà Diệp Huyền và nữ tử không thể nhìn đến, nụ cười trên mặt Mộ Niệm Niệm dần dần biến mất.

Tiểu U nhẹ giọng hỏi: “Ngươi giận sao?”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không có.”

Tiểu U liếc mắt nhìn nàng nhưng không nói gì cả.

Mộ Niệm Niệm nhẹ giọng bảo: “Ta không giận, hoặc là nói trong lòng còn hơi khen ngợi đây này. Lời hắn nói rất đúng, khi một người yếu đuối đã không có giới hạn và nguyên tắc vậy sau khi hắn ta trở nên mạnh hơn sẽ có nguyên tắc và giới hạn hay sao?

Là ta đã quá nóng vội rồi! Nhưng ta không có cách nào khác! Ta cũng không có nhiều thời gian đến vậy!”

Tiểu U chớp mắt: “Có ý gì?”

Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Vũ trụ này cần có một người có giới hạn và nguyên tắc, bằng không nó sẽ không được đối xử tử tế. Ta không nhìn lầm người, đi, ta mời ngươi ăn cá nướng!”

Nói xong, nàng trực tiếp dẫn Tiểu U biến mất ở phía cuối chân trời.



Sau khi Mộ Niệm Niệm rời đi, Diệp Huyền cất Giới Ngục tháp đi sau đó nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Vẻ mặt của nữ tử rất bình tĩnh, không nhìn ra vui hay giận.

Diệp Huyền im lặng một lúc rồi bảo: “Nói chuyện không?”

Nữ tử chẳng nói gì cả.

Diệp Huyền cười bảo: “Ngươi có thể tự sát nhưng ngươi lại không làm, rõ ràng là ngươi cũng không muốn chết cho nên chúng ta có thể nói chuyện.”

Nữ tử nhìn hắn: “Nói gì?”

Diệp Huyền nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi biết đấy, chúng ta đã phát sinh quan hệ, ta cũng là bên bị động, nếu như ngươi muốn báo thù thì ta kiến nghị ngươi nên tìm nữ nhân vừa rồi kia. Nàng ta tên là Mộ Niệm Niệm, cũng không mạnh cho lắm, ít nhất thì nàng ta không đánh lại được nữ tử váy trắng!”

Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn mà không lên tiếng.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó lại bảo: “Ta cảm thấy, giữa chúng ta có hai loại khả năng. Khả năng đầu tiên là ngươi đi theo ta và bị sức hút của ta chinh phục, sau đó trở thành nữ nhân của ta, hơn nữa còn dẫn theo cả thế lực hoành tráng sau lưng ngươi quy thuận ta…”

Nữ tử nhìn hắn, nàng ta chỉ cười lạnh chứ không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment