Chương 2122. Nói dối trắng trợn
Chương 2122. Nói dối trắng trợn
Chương 2122: Nói dối trắng trợn
Sinh tử cùng nhau!
Diệp Huyền thấy lòng mình ấm áp!
Từ lúc hắn và Trương Văn Tú quen biết đến nay, hai người có rất ít thời gian gặp nhau, thế nhưng tình cảm lại là thật.
Giữa hai người không hề có những lời ngọt ngào nào cả, thế nhưng với Diệp Huyền, một câu nói sinh tử cùng nhau này thôi là đã đủ.
Hắn đưa Trương Văn Tú rời khỏi Vạn Duy thư viện, hai người nhanh chóng đến tinh không.
Khi hai người đến nơi đã thấy có hai nữ tử ở đó rồi.
Chính là An Lan Tú và Tiểu Thất!
Tiểu Thất liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nhún vai.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyền và Trương Văn Tú nhưng không lên tiếng.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo!
Lúc này, Quan Âm xuất hiện.
Mọi người nhìn về phía Quan Âm, Quan Âm khẽ nói: “Điều gì nên đến cũng đã đến rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: “Ngươi định làm thế nào?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hay là nói chuyện đã?”
Mọi người: “…”
Diệp Huyền bật cười ha ha, sau đó hóa thành một đường kiếm quang rồi xông lên trời.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đưa mọi người tới một tinh không. Ở đó, bọn họ trông thấy sáu người!
Người đi đầu chính là Lý Miện và Mạc Đạo!
Lần này hai người họ có dẫn theo một đám người.
Lý Miện liếc nhìn Diệp Huyền, trong lòng bỗng nhẹ nhõm. Diệp Huyền vẫn là cường giả Phá Hư cảnh, hắn không có đột phá.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của hắn ta đã chuyển đến mấy người An Lan Tú.
Khi trông thấy các nàng, Lý Miện không khỏi chau mày.
Cảnh giới của mấy nàng dù thấp nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sức mạnh của các nàng.
Yêu nghiệt!
Đạo Giới cũng có thiên tài yêu nghiệt đó!
Lý Miện thu hồi tâm tư, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, chắc ngươi cũng biết chúng ta là ai chứ!”
Diệp Huyền gật đầu: “Người của Đạo Giới!”
Lý Miện gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chư vị xuống đây là vì Đạo Kinh?”
Lý Miện mỉm cười: “Quả nhiên Diệp công tử là một người phóng khoáng! Không sai, chúng ta tới là vì Đạo Kinh!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Các ngươi tới muộn rồi!”
Lý Miện nhíu mày: “Diệp công tử nói vậy là sao?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Đạo Kinh đã bị Cổ Tự giành mất rồi!”
Nghe vậy, mọi người bèn ngạc nhiên không thôi.
Cả đám liếc nhìn hắn, sắc mặt ai cũng kì lạ.
Ở một tầng mây nào đó, một nữ tử mặc tăng y nhíu mày: “Sao ngươi có thể nói dối trắng trợn vậy chứ!”
Trong tinh không, Lý Miện nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, ngươi nói thật à?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Là thật!”
Lý Miện lắc đầu: “Ta có hơi không tin!”
Diệp Huyền thở dài: “Trước đó không lâu, Cổ Tự đã phái ba cường giả Độn Nhất cảnh tới, bọn họ bắt bạn của ta và Ngũ Duy Thiên Đạo, nói nếu ta không giao Đạo Kinh ra thì bọn họ sẽ giết Ngũ Duy Thiên Đạo. Hết cách thôi, ta đành phải giao Đạo Kinh ra!”
Lý Miện chau mày: “Ngươi sẽ giao Đạo Kinh ra chỉ vì Ngũ Duy Thiên Đạo thôi ư?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ngươi không tin thì có thể đi hỏi Cổ Tự!”
Lý Miện nhìn hắn, hắn lại nói: “Ta là kiếm tu, kiếm tu sẽ không nói dối!”
Lý Miện trầm mặc.
Đừng nói, phần lớn những kiếm tu mà hắn ta biết đều vô cùng ngạo nghễ. Những kiếm tu đó tính khí rất xấu, không thể nói dối được.
Chẳng lẽ thực sự đã bị Cổ Tự lấy đi rồi ư?
Thế nhưng hắn ta vẫn không tin Diệp Huyền sẽ giao Đạo Kinh ra chỉ vì Ngũ Duy Thiên Đạo!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta có thể thề với trời!”
Mọi người: “…”
Diệp Huyền nhìn Lý Miện: “Thật đó, ta có thể thề luôn! Với cả Diệp Huyền ta tốt xấu gì cũng là kiếm tu của Ngũ Duy vũ trụ, ta sẽ nói dối chắc? Có phải ngươi xem thường ta quá rồi không?”
Lý Miện trầm mặc.
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Chư vị, thực không dám giấu, Diệp Huyền ta cũng biết tự lượng sức mình, biết rằng mình không thể giữ được Đạo Kinh. Có thể nói, giao nó ra thì ta có thể sống lâu hơn được chút! Nhưng ta đã giao nó cho Cổ Tự! Hiện giờ các ngươi liều mạng với ta thì chỉ tổ khiến Cổ Tự cười thầm mà thôi.”
Lý Miện không nói gì, Mạc Đạo bên cạnh hắn ta trầm giọng nói: “Lời người này nói nửa thật nửa giả.”
Lý Miện nhìn Mạc Đạo, Mạc Đạo lại nói: “Có điều theo như ta được biết thì Cổ Tự đúng là đã phái người đến Ngũ Duy!”
Lý Miện trầm giọng nói: “Như vậy cũng có nghĩa là có khả năng Cổ Tự đã có được thư ốc!”
Mạc Đạo gật đầu: “Có khả năng này lắm, nhưng mà Diệp Huyền cũng không phải một tên bình thường, lời hắn nói không thể tin hoàn toàn được.”
Lý Miện nói: “Nhưng theo lời hắn nói thì nếu chúng ta liều mạng với hắn thì kẻ hưởng lợi chỉ có Cổ Tự mà thôi.”
Mạc Đạo gật đầu: “Đúng là như vậy!”
Lý Miện trầm mặc.
Lúc này hắn ta đột nhiên thấy phân vân.
Có nên đánh với Diệp Huyền hay không đây?
Nói thật thì mặc dù bọn họ có sáu cường giả Độn Nhất cảnh, song hắn ta vẫn hơi kiêng dè trận pháp kia của Diệp Huyền.
Ngũ Duy không phải không có năng lực chiến đấu!
Đúng lúc đó, một lão giả đột nhiên xuất hiện. Lão giả ấy mặc tăng y, đầu trọc, còn đeo một cuỗi niệm châu.
Trông thấy người này, sắc mặt mấy người Lý Miện lập tức toát lên vẻ phòng bị.
Nguy hiểm!
Người của Cổ Tự!
Đối với Cổ Tự thần bí, Đạo Giới quả thực không dám xem thường dù chỉ một chút.
Lão tăng chắp hai tay lại rồi nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp thí chủ, sao ngươi có thể nói dối trắng trợn vậy chứ? Cổ Tự chúng ta chưa từng có được thư ốc của ngươi!”
Diệp Huyền đột nhiên chỉ vào lão tăng: “Ngươi mới là kẻ nói dối trắng trợn ấy! Các ngươi phái sáu cường giả Độn Nhất cảnh tới hạ giới, còn bắt cả Ngũ Duy Thiên Đạo, ép ta phải giao Đạo Kinh ra, không thì các ngươi sẽ giết Ngũ Duy Thiên Đạo, hủy diệt Ngũ Duy vũ trụ! Ngươi còn dám nói đây không phải do các ngươi làm hay không?”