Chương 2124. Muốn đi thì cứ rời đi
Chương 2124. Muốn đi thì cứ rời đi
Chương 2124: Muốn đi thì cứ rời đi
Lý Miện nhìn chằm chằm lão tăng: “Đại sư, chẳng lẽ Cổ Tự các ngươi đến chút dũng khí dám làm dám chịu cũng không có hay sao?”
Lão tăng lắc đầu cảm thán: “Thứ ngu xuẩn, lão tăng không còn gì để nói với ngươi nữa rồi!”
Nói đoạn, hắn ta đột nhiên đánh một chưởng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Lý Miện lập tức thay đổi, sau đó vội vàng nói: “Ra tay!”
Nói đoạn, hắn ta và mấy vị cường giả Độn Nhất cảnh ở bên cạnh bèn xông lên…
Thấy mấy người Lý Miện xông tới, lão tăng bèn nhíu mày, hắn ta không chọn tiếp chiến mà liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó cơ thể dần trở nên hư ảo. Rất nhanh sau đó, hắn ta biến mất hoàn toàn.
Đi rồi!
Thấy vậy, Diệp Huyền phía không xa vội vàng nói: “Hắn ta định trốn đấy!”
Tuy nhiên, lúc mấy người Lý Miện xông đến trước mặt lão tăng thì lão tăng đã biến mất.
Hắn ta trốn rồi!
Thấy lão tăng trốn đi, sắc mặt Lý Miện lập tức trở nên khó coi.
Lúc này, Diệp Huyền ở phía không xa đột nhiên nói: “Nếu để Cổ Tự học được Đạo Kinh… thế thì còn ai là đối thủ của bọn họ chứ? Quá đáng sợ luôn rồi!”
Lý Miện liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta không nói chuyện.
Một lát sau, Lý Miện đột nhiên nói: “Chúng ta đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa mấy người Mạc Đạo biến mất.
Sau khi mấy người Lý Miện biến mất, Quan Âm bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên muốn nói gì đó nhưng hắn lại lắc đầu: “Ôi, đáng tiếc cho Đạo Kinh của ta quá! Cái bọn Cổ Tự đáng chết này!”
Nghe vậy, Quan Âm lập tức ngậm miệng.
Một lúc sau, Diệp Huyền vừa càm ràm vừa đưa các cường giả Ngũ Duy vũ trụ biến mất.
Thế nhưng mấy người Lý Miện lại xuất hiện!
Lý Miện nhìn Diệp Huyền ở phía dưới, hắn ta trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Đạo đột nhiên nói: “Ngươi không tin lời hắn nói, đúng không?”
Lý Miện lạnh lùng bảo: “Đương nhiên là không tin.”
Mạc Đạo liếc nhìn hắn ta: “Ban nãy ngươi cố ý tức giận ra tay là để cho hắn xem hả?”
Lý Miện khẽ nói: “Nếu chúng ta liều mạng với Diệp Huyền thì ngươi nói xem, Cổ Tự sẽ chỉ đứng nhìn thôi sao?”
Mạc Đạo lắc đầu: “Bọn họ sẽ làm ngư ông đắc lợi!”
Lý Miện gật đầu: “Đúng vậy! Thế nên bắt buộc phải kéo cả Cổ Tự vào!”
Mạc Đạo nhíu mày: “Cổ Tự sẽ bị cuốn vào sao?”
Lý Miện khẽ nói: “Ban nãy Diệp Huyền đổ tội cho Cổ Tự như vậy, ngươi thấy bọn họ sẽ vui sao?”
Nói đoạn, hắn ta nở nụ cười lạnh lùng: “Chắc chắn Cổ Tự sẽ rất tức giận! Thế nên chỉ cần chúng ta chọc ngoáy một chút thôi là hoàn toàn có thể liên thủ với Cổ Tự, sau đó cùng nhau đối phó với Diệp Huyền.”
Mạc Đạo mỉm cười: “Cao kế! Không những có thể khiến mâu thuẫn giữa Cổ Tự và Diệp Huyền gia tăng mà còn có thể che mắt hắn, khiến hắn cho rằng chúng ta đều là những kẻ ngốc.”
Lý Miện khẽ nói: “Đạo Kinh là chuyện vô cùng quan trọng, chúng ta không thể không thận trọng được. Nếu sơ sẩy e là vạn kiếp bất phục mất!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn xuống phía dưới: “Ngũ Duy này không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Nếu chúng ta coi thường nơi này thì cũng sẽ vạn kiếp bất phục!”
Mạc Đạo gật đầu.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Diệp Huyền, hắn ta cũng nhận ra đối phương thực sự không hề đơn giản. Phải nói là cả Ngũ Duy này không hề đơn giản mới đúng.
Hắn ta vẫn chưa quên uy lực của đại trận trước đó đâu.
Lý Miện đột nhiên nói: “Các ngươi trấn thủ nơi này, đừng có ra tay, ta tới Cổ Tự và Liên Hợp Điện một chuyến. Nếu có thể thì tranh thủ liên thủ với bọn họ, trong khoảng thời gian này các ngươi nhất quyết không được ra tay, đợi tin tức của ta!”
Mạc Đạo gật đầu: “Được!”
Hình như Lý Miện nhớ tới điều gì đó, hắn ta lại nói: “Phái người đi điều tra Ngũ Duy Thiên Đạo, xem xem rốt cuộc người này đang thế nào.”
Mạc Đạo gật đầu: “Ta sẽ đích thân điều tra!”
Lý Miện khẽ gật đầu, sau đó biến mất nơi cuối chân trời.
…
Ở phía dưới, Diệp Huyền đã tới tiệm cầm đồ, bên trong tiệm cầm đồ chỉ có mội mình Thiên Mạt.
Thiên Mạt nhìn hắn: “Cổ Tự không đơn giản đâu!”
Diệp Huyền gật đầu: “Thiên Mạt, ngươi biết lai lịch của Cổ Tự sao?”
Thiên Mạt lắc đầu: “Ta không biết, chắc Đạo Giới cũng không ai biết đâu! Thế lực này cực kì thần bí!”
Diệp Huyền chau mày: “Cực kì thần bí?”
Thiên Mạt gật đầu: “Không một ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu, ta cũng chỉ biết ngày xưa thứ mà Lục Duy khiến Đạo Giới chúng ta kiêng dè nhất chính là Cổ Tự!”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Ta rất tò mò đấy, tại sao bọn họ lại không ra tay!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Lẽ nào là sợ ra tay với ta sẽ giúp Đạo Giới ngư ông đắc lợi?”
Thiên Mạt nhìn hắn: “Cũng có khả năng này lắm, nhưng ta thấy bọn họ đang kiêng dè ngươi thì hơn!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó mỉm cười: “Kiêng dè ta gì chứ?”
Thiên Mạt lắc đầu: “Ngươi cũng thần bí chẳng kém!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Mạt đột nhiên nói: “Dù thế nào thì ngươi cũng phải đề phòng Cổ Tự!”
Diệp Huyền gật đầu: “Thiên Mạt cô nương, ngươi có đánh lại được lão tăng ban nãy không?”
Thiên Mạt trầm giọng nói: “Chỉ có thể đối đầu với hắn ta chứ chưa chắc đã thắng được hắn ta!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn xoay người rời đi.
Thiên Mạt đột nhiên lên tiếng: “Ta chưa đồng ý sẽ đánh nhau giúp ngươi đâu đấy!”
Diệp Huyền dừng bước, hắn quay người mỉm cười: “Ta cũng chưa nhờ Thiên Mạt cô nương giúp ta đánh nhau!”
Thiên Mạt nhìn hắn: “Trực giác mách bảo ta rằng ngươi rất nguy hiểm!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không hề kìm hãm Thiên Mạt cô nương, nếu như Thiên Mạt cô nương muốn thì lúc nào cũng có thể rời đi, thật đấy!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, sợi linh hồn của Thiên Mạt lập tức bay đến trước mặt nàng ta, sau đó Diệp Huyền quay người rời đi.
Bên trong tiệm cầm đồ, Thiên Mạt nhìn sợi linh hồn của mình mà có hơi sững sờ.
Tên kia lại giao linh hồn cho nàng ta dễ dàng như vậy ư?
Không có bất cứ điều kiện nào luôn?
Thiên Mạt trầm mặc một hồi, sau đó nhìn về hướng Diệp Huyền rời đi, trong mắt là vẻ phức tạp.
…