Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 435 - Chương 2125. Ta Còn Muốn Sống Thêm Vài Năm Nữa

Chương 2125. Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa Chương 2125. Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa

Chương 2125: Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa

Diệp Huyền rời khỏi tiệm cầm đồ xong thì về thẳng Vu tộc.

Hắn tìm mấy người Quan Âm và Lý lão.

Diệp Huyền nhìn Lý lão: “Lý lão, hiện giờ trận pháp đang ở trình độ nào rồi?”

Lý lão trầm giọng nói: “Cho ta thêm năm ngày nữa!”

Năm ngày!

Diệp Huyền chau mày.

Quan Âm đột nhiên nói: “Ngươi không tin Lý Miện kia?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nếu hắn ta ngu xuẩn thật thì sao có thể là cường giả Độn Nhất cảnh? Người này trông thì ngu thế thôi! Hiện giờ điều ta lo lắng nhất chính là bọn họ liên thủ với Cổ Tự để đối phó ta!”

Quan Âm gật đầu: “Có khả năng này lắm!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bọn họ liên thủ với Cổ Tự, đây là trường hợp xấu nhất, thế nên chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!”

Nói đoạn, hắn nhìn về phía Lý lão: “Lý lão, phải gia tăng tốc độ!”

Lý lão gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn Quan Âm: “Kiếm Tông thế nào rồi?”

Quan Âm nói: “Nếu bọn họ ra tay thì nhất định sẽ khiến ngươi ngạc nhiên đấy!”

Diệp Huyền gật đầu: “Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi!”

Không thể không nói, năng lực của Quan Âm quả thực vô cùng mạnh, nhất là khả năng quản lí. Nàng có thể giữ thế cân bằng giữa nhiều thế lực ở Ngũ Duy, đồng thời xử lí mọi chuyện đâu vào đấy, đúng là tài giỏi khó tìm!

Quan Âm nhìn hắn: “Ta cũng vì ta và Âm Linh tộc của ta thôi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Dù thế nào thì Quan Âm cô nương à, mong trong tương lai chúng ta vẫn sẽ hợp tác vui vẻ!”

Quan Âm trầm mặc nói: “Ta có một câu hỏi, ngươi có thể trả lời thành thật không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ngươi nói đi!”

Quan Âm nhìn hắn: “Thanh sam nam tử kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?”

Đây là một khúc mắc trong lòng nàng!

Năm xưa, thanh sam nam tử chỉ dùng một kiếm thôi đã suýt chút nữa hủy hoại cả Âm Linh tộc của nàng!

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Thực lực của hắn ta chắc ngang ngửa nữ tử váy trắng!”

Nghe vậy, Quan Âm bèn thả lỏng hai tay đang siết chặt. Phải nói là cả người nàng bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ban đầu báo thù vẫn là một khúc mắc trong lòng nàng, thế nhưng hiện giờ khi biết được thực lực của thanh sam nam tử, nàng bỗng nhiên không còn khúc mắc ấy nữa!

Mối thù này có thể báo được sao?

Chắc chắn là không thể rồi!

Cường giả ngang ngửa nữ tử váy trắng là khái niệm gì chứ?

Nếu như Âm Linh tộc tiếp tục báo thù thì chỉ có nước tự mình đi và con đường diệt vong mà thôi.

Nàng có thể danh chính ngôn thuận mà từ bỏ việc báo thù rồi!

Diệp Huyền nhìn Quan Âm: “Quan cô nương, ngươi không sao chứ?”

Quan Âm lắc đầu: “Ta thì có chuyện gì được?”

Diệp Huyền gật đầu: “Không sao là tốt! Quan cô nương này, chuyện bên này giao cho ngươi đó! Ta đi bận việc đã đây!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Bên trong điện, Quan Âm lắc đầu cười, nụ cười của nàng trông có vẻ khổ sở. Năm xưa Âm Linh tộc đã chọc vào cái thứ quái vật gì không biết!



Diệp Huyền đi tới bên bờ một con sông, bên sông có một ngôi nhà trúc. Hắn tới tìm A Tửu và Tư Đồ.

Hắn mỉm cười: “Xin chào sư tỷ, xin chào Tư Đồ tiền bối!”

Tư Đồ nói: “Có chuyện gì?”

Diệp Huyền nghiêm túc bảo: “Sư tỷ, Tư Đồ tiền bối, trước đó chắc các ngươi cũng trông thấy thực lực của lão tăng kia rồi nhỉ, hai người các ngươi có chênh lệch nhiều so với hắn ta không?”

Tư Đồ gật đầu: “Cảnh giới thì có chênh lệch với hắn ta!”

Diệp Huyền vội hỏi: “Sức chiến đấu thì sao?”

Tư Đồ nhún vai: “Chưa đánh bao giờ thì sao biết được!”

Diệp Huyền nhìn A Tửu, A Tửu khẽ nói: “Phải đánh một trận với đối phương thì mới biết được!”

Phải đánh mới biết à!

Diệp Huyền thở phào, vậy chứng tỏ hai người này có thể đấu với lão tăng kia!

A Tửu đột nhiên nói: “Hai người chúng ta có thể chặn hai cường giả Độn Nhất cảnh cho ngươi! Nếu là cường giả kiểu lão tăng kia thì hai người chúng ta cũng có thể liên thủ với nhau giúp ngươi! Thế nhưng hình như đối thủ của ngươi không chỉ có như vậy, thế nên ngươi phải chuẩn bị nhiều hơn, biết chưa?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết mà!”

A Tửu gật đầu: “Ngươi đi làm việc của mình đi! Lúc nào cần ra tay thì chúng ta sẽ ra tay!”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Cảm ơn sư tỷ!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người phủi mông rời đi.

Tư Đồ nhìn bóng lưng phía xa xa của Diệp Huyền, đoạn bảo: “A Tửu, cuốn vào vòng xoáy này e là không có kết cục tốt đẹp!”

A Tửu nói: “Làm cũng đã làm rồi! Nghĩ nhiều thế làm gì!”

Tư Đồ lắc đầu: “Người uống rượu đều phóng khoáng vậy à?”



Lục Duy.

Hôm ấy, Lý Miện tới Liên Hợp Điện, người tiếp đãi hắn ta chính là Văn Chiêu Nhược, điện chủ của Văn Điện.

Bên trong Liên Hợp Điện, Văn Chiêu Nhược mỉm cười: “Các hạ có chuyện gì sao?”

Lý Miện mỉm cười: “Văn điện chủ chắc cũng biết ta tới đây để làm gì mà!”

Văn Chiêu Nhược khẽ nói: “Thực không dám giấu, Liên Hợp Điện chúng ta không muốn tham gia vào chuyện giữa Diệp Huyền và Đạo Giới!”

Lý Miện nhìn nàng: “Văn điện chủ, chẳng lẽ các ngươi không muốn có được Đạo Kinh ư?”

Văn Chiêu Nhược mỉm cười: “Thứ thần vật đó không có vẫn tốt hơn! Bằng không lấy nó về chẳng khác nào rước họa vào thân, hiện giờ Liên Hợp Điện chúng ta chỉ muốn phát triển trong hòa bình, cầu phúc cho Lục Duy!”

Lý Miện mỉm cười: “Theo ta được biết thì Liên Hợp Điện vẫn luôn trợ giúp đỡ Diệp Huyền!”

Văn Chiêu Nhược gật đầu: “Chỉ là hợp tác với hắn để đổi một vài thứ mà chúng ta muốn, điều này không phiền tới Đạo Giới chứ?”

Lý Miện nhìn nàng: “Văn cô nương, ngươi xác định không suy nghĩ đến việc liên thủ với chúng ta?”

Văn Chiêu Nhược lắc đầu: “Nếu như Ngũ Duy và Đạo Giới khai chiến thì chúng ta sẽ không nhúng tay vào!”

Lý Miện gật đầu: “Ta hiểu rồi! Cáo từ!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Sau khi Lý Miện rời đi, Văn Nhiêu Nhược khẽ nói: “Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
Bình Luận (0)
Comment