Chương 2126. Phạm giới
Chương 2126. Phạm giới
Chương 2126: Phạm giới
Nhắm vào Diệp Huyền ư?
Văn Chiêu Nhược cũng từng có ý nghĩ như vậy đấy!
Bởi lẽ Đạo Kinh thực sự rất mê hoặc lòng người!
Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến nó thì nàng lại nhớ đến một người!
Nữ tử váy trắng!
Nữ nhân từng cách một tinh vực, chỉ dùng một đường kiếm đã có thể hủy cả Liên Hợp Điện!
Nữ nhân đó không những suýt chút nữa san bằng Liên Hợp Điện mà còn suýt thì hủy luôn cả Lục Duy vũ trụ.
Tới giờ Lục Duy vũ trụ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí đâu!
Thực ra Văn Chiêu Nhược cũng có vài chỗ không hiểu, tại sao Đạo Giới cứ cắn mãi Diệp Huyền không buông thế?
Chẳng lẽ nữ tử váy trắng khiêm tốn với Đạo Giới lắm hả?
Đã suýt chút nữa hủy cả Ma Đạo gia tộc luôn rồi, còn khiêm tốn gì nữa chứ!
Văn Chiêu Nhược lắc đầu cảm thán, nàng không nói gì nữa, chỉ quay người rời đi.
…
Sau khi Lý Miện rời khỏi Liên Hợp Điện, hắn ta lại đến Thần Sơn. Dưới chân núi Thần Sơn, hắn ta ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh núi thấp thoáng thấy bóng dáng của Cổ Tự.
Lý Miện cũng hơi tò mò. Về Cổ Tự này, không chỉ hắn ta mà cả Đạo Giới đều vô cùng tò mò. Thế nhưng dù có là Đạo Giới thì cũng không biết gì về lai lịch của Cổ Tự cả.
Lý Miện trầm mặc một hồi, đang định đi lên thì đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên cạnh hắn ta: “Các hạ vẫn nên dừng bước thì hơn!”
Lý Miện quay người nhìn, ở phía cách hắn ta không xa không biết đã xuất hiện một lão giả từ bao giờ.
Chính là lão tăng mà trước đó đã giao thủ với hắn ta.
Lão tăng nhìn Lý Miện, hắn ta chắp hai tay lại: “Lý thí chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lý Miện cũng chắp hai tay lại: “Xin chào đại sư nhé!”
Lão tăng khẽ gật đầu: “Xem ra Lý thí chủ không hề tin lời Diệp Huyền nói!”
Lý Miện mỉm cười: “Sao ta có thể tin hắn được? Đại sư, lần này ta tới đây là muốn hợp tác với đại sư, không biết ý của đại sư thế nào?”
Lão tăng nhìn hắn ta: “Lý thí chủ nói đi xem nào?”
Lý Miện mỉm cười: “Chúng ta không ra tay, chắc Cổ Tự cũng sẽ không ra tay. Bởi lẽ chúng ta đều sợ, sợ đối phương sẽ ngư ông đắc lợi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng e là kẻ ngư ông đắc lợi lại chính là Diệp Huyền!”
Lão tăng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lý Miện khẽ mỉm cười: “Đại sư, ý của ta rất đơn giản, đó chính là Đạo Giới chúng ta và Cổ Tự các ngươi liên thủ cùng đi giết Diệp Huyền. Nếu như có thể thành công giết được tên Diệp Huyền kia và Đạo Kinh thực sự nằm trong tay hắn thì tới khi ấy, hai bên chúng ta sẽ bàn chuyện Đạo Kinh thuộc về ai sau! Có điều, trước đó, điều chúng ta cần phải làm là liên thủ chống lại Diệp Huyền!”
Lão tăng trầm mặc.
Lý Miện mỉm cười: “Đại sư thấy thiên phú của tên Diệp Huyền này thế nào?”
Lão tăng khẽ đáp: “Hắn là một kì tài!”
Lý Miện gật đầu: “Mặc dù ta và hắn chỉ mới giao thủ có một lần, song chúng ta đã điều tra về hắn. Hắn thực sự là một kì tài, không chỉ có vậy, sức chiến đấu của hắn còn vô cùng lớn. Hơn nữa, hắn còn là một kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm niệm. Nếu chúng ta tiếp tục để mặc hắn làm càn thì sau này có thể sẽ không đối phó với hắn được nữa.”
Lão tăng nhìn hắn ta: “Các ngươi có biết Ngũ Duy Thiên Đạo đang ở đâu không?”
Lý Miện lắc đầu: “Chúng ta không biết!”
Lão tăng thở dài một hơi: “Mặc dù Diệp Huyền đáng sợ, nhưng hắn hãy còn đỡ, chúng ta vẫn còn khống chế được. Còn Ngũ Duy Thiên Đạo thì đáng sợ đến mức...”
Cứ nghĩ đến Ngũ Duy Thiên Đạo là hắn ta lại đau đầu.
Nếu như không có nữ nhân này thì hắn ta đã ra tay từ lâu rồi!
Lý Miện đột nhiên hỏi: “Ngũ Duy Thiên Đạo đáng sợ lắm sao?”
Lão tăng liếc nhìn hắn ta, đoạn nói: “Cũng không phải quá đáng sợ, chỉ là hơi bỏng tay một chút thôi!”
Lý Miện mỉm cười: “Như thế này đi, nếu nàng ta dám nhúng tay vào chuyện của Diệp Huyền thì cứ giao cho Đạo Giới chúng ta đối phó, ngươi thấy thế nào?”
Lão tăng nhìn hắn ta: “Được!”
Lý Miện khẽ mỉm cười: “Khi nào thì chúng ta động thủ?”
Lão tăng đáp: “Càng nhanh càng tốt!”
Lý Miện nói: “Đạo Giới chúng ta thì lúc nào cũng được!”
Lão tăng trầm giọng nói: “Tìm được Ngũ Duy Thiên Đạo thì ra tay!”
Lý Miện gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn ta bèn ngẩng đầu liếc nhìn Cổ Tự trên Thần Sơn: “Đại sư, các ngươi đã từng tới Đạo Giới hay chưa?”
Đại sư khẽ lắc đầu: “Chưa từng tới, có điều chúng ta cũng biết đôi chút về lai lịch của Đạo Giới!”
Lý Miện mỉm cười: “Cổ Tự cũng rất thần bí!”
Đại sư chắp hai tay lại, không nói gì nữa.
Lý Miện cũng không hỏi thêm điều chi, hắn ta quay người rời đi: “Tìm được Ngũ Duy Thiên Đạo xong chúng ta sẽ thông báo cho đại sư, tới khi ấy mong đại sư dẫn người tới nhé.”
Dứt lời, hắn ta bèn biến mất.
Sau khi Lý Miện rời đi, một nữ tử mặc tăng y xuất hiện phía sau lão tăng.
Nữ tử khẽ nói: “Sư phụ, xin lỗi!”
Lão tăng mỉm cười: “Xin lỗi gì chứ?”
Nữ tử đáp: “Đệ tử vô năng, chưa thể lấy được thư ốc!”
Lão tăng lắc đầu: “Cái tên kiếm tu kia không phải người mà ngươi có thể đấu được!”
Nữ tử nhìn lão tăng: “Nếu như đấu riêng thì đệ tử chưa chắc đã thua hắn đâu!”
Lão tăng mỉm cười: “Ta biết, ý của ta là về phương diện mưu kế thì hắn giỏi hơn ngươi nhiều, ngươi không thích hợp để đối đầu với hắn.”
Nữ tử chắp hai tay lại: “Sư phụ, thư ốc đó ban đầu là của Cổ Tự chúng ta sao?”
Lão tăng lắc đầu: “Không phải!”
Nữ tử nhíu mày: “Nếu đã không phải đồ của Cổ Tự thì sao chúng ta phải đi tranh giành? Làm vậy chẳng phải sẽ vi phạm ngũ giới sao?”
Lão tăng khẽ mỉm cười, sau đó đi về phía Thần Sơn.
Nữ tử cũng vội vàng đi theo.