Chương 2151. Không thể trở lại
Chương 2151. Không thể trở lại
Chương 2151: Không thể trở lại
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn còn nhớ Ngũ Duy Thiên Đạo đã từng nói, ban đầu nữ tử váy trắng đang trấn áp gì đó.
Mà hiện giờ, nàng đã rời đi, cũng có nghĩa là không còn ai trấn áp nữa!
Nhân quả!
Thứ duy nhất mà Diệp Huyền nghĩ tới chính là nhân quả!
Hắn nhìn bản thân mình, tiếc là hiện giờ vẫn chưa nhìn ra cái gọi là nhân quả ấy.
Không đúng!
Diệp Huyền chau mày, tại sao hắn không thử nhỉ?
Nghĩ đến đây, hắn bèn nhắm mắt lại. Đồng thời, Kiếm Vực cũng xuât hiện xung quanh hắn.
Diệp Huyền bắt đầu dùng tâm để quan sát xung quanh. Rất nhanh sau đó, bên trong Kiếm Vực, hắn nhận ra một vài sợi dây như ẩn như hiện!
Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: “Đây chính là nhân quả tuyến của ngươi!”
Diệp Huyền nói: “Ta có thể chém đứt nó không?”
Tầng thứ chín nói: “Ngươi thử xem!”
Diệp Huyền bèn rút kiếm chém.
Kiếm niệm!
Hắn chém kiếm xong, bên trong Kiếm Vực bèn lóe lên kiếm quang. Thế nhưng những nhân quả tuyến kia không hề bị ảnh hưởng gì cả!
Diệp Huyền nhíu mày.
Những nhân quả tuyến này không bị hắn ảnh hưởng!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, chuyện này là thế nào?”
Tầng thứ chín nói: “Ngươi quá yếu!”
Diệp Huyền đen mặt.
Tầng thứ chín nói: “Nhân quả không tại thân… Có lẽ chỉ có người có thực lực như chủ nhân của cái tháp mới có thể làm được điều này!”
Thực lực của chủ nhân cái tháp!
Diệp Huyền lắc đầu: “Thôi kệ đi!”
Nói đoạn, hắn bèn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đoạn khẽ nói: “Ta vẫn nên nghĩ xem sống kiểu gì đã thì hơn!”
Hắn biết, không lâu nữa Đạo Giới và Cổ Tự sẽ lại tới Ngũ Duy vũ trụ!
Mà lần này, nếu hắn không chống đỡ được thì nhân quả gì đó chỉ là phù du hết!
Diệp Huyền đã biến mất.
Lần này, hắn không ngồi không đợi chết nữa!
Hắn phải chủ động tấn công!
Hắn tới trước bức tường vũ trụ, ở bên kia bức tường chính là Văn Chiêu Nhược.
Văn Chiêu Nhược nói: “Diệp công tử, Đạo Giới đã có người đang tiếp xúc với Cổ Tự.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết.”
Văn Chiêu Nhược nói: “Diệp công tử cẩn thận, nếu cần gì thì cứ báo cho Lý Trần Phong là được.”
Diệp Huyền nói: “Văn cô nương, Đạo Giới là cực hạn của vũ trụ này à?”
Văn Chiêu Nhược đáp: “Không phải!”
Diệp Huyền nói: “Trên Đạo Giới còn có thế giới lớn mạnh hơn?”
Văn Chiêu Nhược trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười: “Có phải không tiện nói không?”
Văn Chiêu Nhược nhìn về phía hắn: “Diệp công tử, ta thấy hiện giờ điều ngươi nên làm là đối phó với Cổ Tự và Đạo Giới, còn về những chuyện khác tạm thời cứ để qua một bên là tốt nhất! Với cả, hiện giờ tốt nhất Diệp công tử đừng rời khỏi Ngũ Duy, nếu như ngươi xuất hiện ở Lục Duy thì Cổ Tự sẽ càng dễ đánh bại ngươi hơn đấy! Còn về Đạo Giới, ngươi cũng đừng tới đó, ngươi mà tới đó là không bao giờ quay lại được đâu!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Thực ra, với tình hình trước mắt thì nàng cũng không vừa mắt Diệp Huyền đâu.
Diệp Huyền không những là mục tiêu của Đạo Giới mà còn là mục tiêu của cả Cổ Tự. Trước đó hắn có thể thắng là nhờ Đạo Giới và Cổ Tự không coi trọng hắn.
Nhưng giờ thì đã khác.
Đạo Giới và Cổ Tự rất đề phòng hắn!
Đây là người đang cầm trong tay Đạo Kinh!
Thực ra, nếu không phải nữ tử váy trắng thì nói không chừng Lục Duy cũng sẽ gia nhập với Cổ Tự và Đạo Giới.
Không một ai có thể từ chối cái thứ mê hoặc này!
Đúng lúc đó, một tăng nhân khoác áo bào màu trắng xuất hiện ở phía cách Diệp Huyền không xa.
Diệp Huyền quay người nhìn hắn ta: “Người của Cổ Tự à?”
Bạch bào tăng nhân khẽ gật đầu: “Lão tăng là Tri Sự trưởng lão của Cổ Tự, xin chào Diệp công tử!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi muốn bắt ta?”
Bạch bào tăng nhân lắc đầu: “Mặc dù thực lực của ta hơn Diệp công tử một ít nhưng ta cũng không bắt được Diệp công tử.”
Diệp Huyền có tiểu tháp trong tay, dù có là cường giả Độn Nhất cảnh cũng không thể làm gì được hắn, ít nhất hắn có thể tự bảo vệ mình không có vấn đề gì.
Tri Sự trưởng lão lại nói: “Diệp công tử, hai tăng nhân của Cổ Tự chúng ta đang nằm trong tay ngươi đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Tri Sự trưởng lão chắp hai tay lại: “Đa tạ công tử không giết bọn họ, nếu Diệp công tử đã không giết bọn họ thì lão tăng cho rằng chúng ta có thể đàm phán!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Theo ta được biết thì giáo tông của Đạo Giới đã đến tìm Cổ Tự các ngươi!”
Tri Sự trưởng lão mỉm cười: “Không sao hết, chúng ta đám phán chuyện của chúng ta, bọn họ đàm phán chuyện của bọn họ!”
Diệp Huyền liếc nhìn lão tăng: “Như vậy cũng được sao?”
Tri Sự trưởng lão gật đầu: “Được chứ!”
Diệp Huyền khẽ nhếch khóe miệng: “Vậy thì đàm phán.”
Tri Sự trưởng lão chắp hai tay lại: “Diệp công tử, Cổ Tự chúng ta muốn có được thư ốc, đây là mục đích của chúng ta. Hơn nữa, ngày xưa tiên tri cũng đã đồng ý với chúng ta sẽ giao thư ốc cho chúng ta. Do vậy chúng ta mới tương trợ hắn ta, để hắn ta tiến vào luân hồi, đồng thời tránh khỏi sự truy giết của Đạo Giới. Thế nhưng hắn ta lại nuốt lời! Hắn ta một đi không trở lại!”
Diệp Huyền trầm mặc!
Có lẽ không phải tiên tri nuốt lời mà là hắn ta không thể quay trở lại.
Tri Sự trưởng lão lại nói: “Về sau chúng ta mới biết là tiên tri bị người ta xử lí. Mà thư ốc đó thì rơi vào tay Diệp công tử.”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta thấy hơi không hiểu, tại sao các ngươi phải đợi đến tận bây giờ mới hành động cướp thư ốc? Năm xưa tại sao các ngươi không tới?”
Tri Sự trưởng lão lắc đầu: “Diệp công tử, chúng ta không biết người tiên tri chọn là ai. Hơn nữa, hắn ta rất thông minh, hắn ta để lại thư ốc ở Ngũ Duy, nhưng chìa khóa lại không ở Ngũ Duy. Đương nhiên, cũng không ai biết thư ốc chính là Đạo Kinh.
Chúng ta cũng không biết, theo chúng ta thì Đạo Kinh phải được tiên tri mang theo bên mình cơ. Dẫu sao thì nó cũng quá quý báu. Do vậy, những năm này chúng ta vẫn luôn đi tìm luân hồi của tiên tri, muốn biết rốt cuộc hắn ta đã chọn ai! Thế nhưng có một người lại ngăn cản chúng ta!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Nếu ta đoán không sai thì chắc là người phía sau lưng Diệp công tử ngăn cản, không thì chúng ta đã tìm thấy Diệp công tử từ lâu rồi!”