Chương 2152. Điều kiện không thể từ chối
Chương 2152. Điều kiện không thể từ chối
Diệp Huyền trầm mặc, không cần nói cũng biết là nữ tử váy trắng.
Tri Sự trưởng lão lại nói: “Năm xưa tiên tri rời khỏi Cổ Tự không những mang theo Đạo Kinh mà còn mang theo cả một cuốn Phật Kinh của Cổ Tự chúng ta nữa. Dù là Đạo Kinh hay là Phật Kinh thì đều vô cùng quan trọng đối với Cổ Tự chúng ta.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đại sư, ngươi biết đấy, ta không phải tiên tri!”
Tri Sự trưởng lão trầm mặc.
Rất rõ ràng, Diệp Huyền không hề nhượng bộ.
Có điều như vậy cũng bình thường, đúng là Diệp Huyền không phải tiên tri, sao hắn phải trả nợ giúp tiên tri chứ?
Tri Sự trưởng lão thở dài một hơi.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Đại sư, ta có một cách này, ngươi nghe xem sao?”
Tri Sự trưởng lão nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử cứ nói!”
Diệp Huyền gật đầu: “Tri Sự trưởng lão, trước khi ta nói, ta muốn hỏi một câu. Giữa Đạo Giới và chúng ta, các ngươi phải chọn một kẻ địch thì các ngươi sẽ chọn ai?”
Tri Sự trưởng lão nhìn hắn: “Chọn Đạo Giới.”
Chọn Đạo Giới làm kẻ thù!
Thực ra Cổ Tự cũng không muốn nhắm vào Diệp Huyền. Còn về thực lực của nữ tử váy trắng thì Cổ Tự cũng kiêng dè lắm.
Năm xưa chuyện nữ tử váy trắng làm ở Lục Duy, Cổ Tự cũng biết, mà bọn họ cũng biết người ngăn chặn bọn họ điều tra Diệp Huyền chính là nàng!
Hơn nữa, bọn họ còn cảm nhận được nhân quả khác trên người hắn, đó chính là nhân quả khác với tiên tri.
Nói một cách đơn giản thì là Diệp Huyền không phải một người bình thường, hắn là một người vô cùng phức tạp. Bọn họ cũng không muốn bị kéo vào vòng xoáy nhân quả của hắn!
Thế nhưng Đạo Kinh và Phật Kinh khiến bọn họ không thể từ chối!
Nghe Tri Sự trưởng lão nói vậy, Diệp Huyền bèn mỉm cười: “Như thế này đi, chúng ta hợp tác.”
Tri Sự trưởng lão nhìn hắn: “Hợp tác?”
Diệp Huyền gật đầu rồi xòe tay ra, thư ốc bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Tiếp đó, hắn dùng Giới Ngục tháp để mở thư ốc luôn. Thế nhưng rất nhanh sau đó, một giọng nói vang lên: “Thực lực của kí chủ chưa đủ, không thể mở thư ốc!”
Diệp Huyền nhìn Tri Sự trưởng lão, sau đó nói: “Hắn ta đã cài hạn chế!”
Sau đó hắn lại hỏi: “Các hạ có thể cố mở nó không?”
Tri Sự trưởng lão liếc nhìn thư ốc rồi lắc đầu: “Ta không dám! Nếu đã là đồ do tiên tri để lại thì hắn ta chắc cũng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nếu cố mở thư ốc thì e là sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Diệp Huyền nói: “Giờ ta cũng không thể mở nó ra!”
Tri Sự trưởng lão nói: “Vậy có nghĩa là nữ tử váy trắng chưa từng đọc được Đạo Kinh?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Tri Sự trưởng lão khẽ nhíu mày: “Thế tại sao nàng ta lại mạnh như vậy?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết!”
Tri Sự trưởng lão thắc mắc: “Diệp công tử không biết ư?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không biết thật mà! Tri Sự trưởng lão, chúng ta vẫn nên bàn chính sự thì hơn!”
Tri Sự trưởng lão trầm giọng nói: “Diệp công tử, nói cách của ngươi đi!”
Diệp Huyền nói: “Như thế này nhé, đợi ta có năng lực mở được thư ốc, ta sẽ trả lại Phật Kinh cho Cổ Tự, còn Đạo Kinh thì ta có thể sao chép một bản cho các ngươi!”
Tri Sự trưởng lão chớp mắt: “Ngươi tốt bụng vậy sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên là ta có điều kiện rồi! Đó chính là, thứ nhất, các ngươi phải giúp ta đối phó với Đạo Giới. Thứ hai, các ngươi phải giúp ta và các bạn của ta gia tăng thực lực!”
Tri Sự trưởng lão khẽ nhíu mày: “Diệp công tử, điều kiện của ngươi…”
Diệp Huyền nhìn Tri Sự trưởng lão: “Đạo Kinh!”
Đạo Kinh!
Tri Sự trưởng lão khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, chúng ta cũng có thể liên thủ với Đạo Giới, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền gật đầu: “Các ngươi đúng là có thể làm như vậy, nhưng các ngươi và bọn họ liên thủ xong thì vẫn phải đánh với Đạo Giới thôi, bởi vì Đạo Giới sẽ không nhường Đạo Kinh cho Cổ Tự các ngươi. Mà Cổ Tự các ngươi cũng không nhường Đạo Kinh cho Đạo Giới bọn họ! Tức là hai bên các ngươi sẽ chịu cùng hưởng Đạo Kinh hay sao?”
Tri Sự trưởng lão hỏi: “Không được sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta bằng lòng cùng hưởng Đạo Kinh với ngươi là bởi ta không phải cường giả Độn Nhất cảnh, cảnh giới đó còn cách xa ta lắm. Thế nhưng nếu để cường giả Đạo Giới có được Đạo Kinh, một khi bọn họ đột phá thì các ngươi cho rằng bọn họ sẽ để các ngươi hưởng chung Đạo Kinh sao?
Hay nói theo một cách khác, các hạ có chắc chắn mình sẽ có Đạo Kinh trước không?
Đương nhiên, điều này cũng có khả năng xảy ra, có điều, nếu Diệp Huyền ta phải chết thì mặc dù ta không có cách bảo vệ Đạo Kinh, song ta vẫn có thể lựa chọn đưa Đạo Kinh cho ai! Ngươi nói xem?”
Tri Sự trưởng lão trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Hơn nữa, để mà so sánh với Đạo Giới thì thực lực của ta yếu hơn nhiều, ta cũng không thể tạo thành uy hiếp gì cho Cổ Tự các ngươi. Dù có thì cũng chỉ là chuyện sau này mà thôi!
Còn trong thời gian ngắn, ta không thể uy hiếp đến tính mạng các ngươi được. Dẫu ta có Đạo Kinh thì cũng không thể vèo một cái lên làm cường giả Độn Nhất cảnh, đúng chứ?
Thế nhưng, Đạo Giới thì khác. Bọn họ đều là cường giả Độn Nhất cảnh, một khi bọn họ muốn đột phá thì he he…”
Tri Sự trưởng lão nhìn hắn: “Diệp công tử, ta thay đổi chủ ý rồi!”
Diệp Huyền nhướn mày: “Gì thế?”
Tri Sự trưởng lão nói: “Ta thấy ngươi còn có tính uy hiếp lớn hơn cả Đạo Giới ấy chứ. Còn về hiện tại, ngươi khiến lão tăng thấy hơi sợ đó.”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, má nó chứ, nãy giờ mắc công lừa mà không được gì à?