Chương 2153. Đều là bạn của ta
Chương 2153. Đều là bạn của ta
Chương 2153: Đều là bạn của ta
Diệp Huyền trầm mặc.
Ban đầu hắn còn tưởng mình đã lừa gạt thành công, nhưng không ngờ lại khiến đối phương sợ hãi mình.
Lần này hắn lừa hơi quá tay rồi!
Ở phía xa xa, lão tăng khẽ nói: “Diệp công tử không những có thiên phú mà tâm kế cũng tuyệt đỉnh. Nói thật thì nếu Diệp công tử mà đạt đến Độn Nhất cảnh thì dù có là Cổ Tự chúng ta cũng không làm gì được Diệp công tử đâu.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thế nên đại sư lựa chọn Đạo Giới, đúng chứ?”
Tri Sự trưởng lão lắc đầu: “Không, như Diệp công tử nói đấy, nếu như chúng ta lựa chọn Đạo Giới thì cuối cùng chúng ta vẫn phải đấu một trận với Đạo Giới thôi.”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Thế thì sao?”
Tri Sự trưởng lão khẽ nói: “Diệp công tử, nếu chúng ta chọn ngươi thì ngươi có hối hận không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chắc các ngươi đã điều tra về ta rồi đúng chứ?”
Tri Sự trưỡng lảo gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền nói: “Thế các ngươi tin ta không?”
Tri Sự trưởng lão trầm mặc.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười mà không nói gì nữa.
Một hồi lâu sau, Tri Sự trưởng lão chắp hai tay lại: “Diệp công tử, chúng ta tin ngươi.”
Diệp Huyền nhìn đối phương: “Thế chúng ta có thể bàn xem nên hủy diệt cường giả của Đạo Giới như thế nào được rồi đấy!”
Tri Sự trưởng lão nói: “Diệp công tử, chuyện này trọng đại, không qua loa được đâu!”
Nói đoạn, hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu chúng ta đã hợp tác thì Diệp công tử có phải cũng nên trả lại người cho Cổ Tự chúng ta?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên là phải trả rồi, có điều trước đó tiểu tháp bị phản phệ, giờ đang hôn mê, nên ta chỉ có thể đợi nó dậy thì mới mượn sức mạnh của nó để giải trừ cấm chế.”
Tri Sự trưởng lão nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.
Diệp Huyền vội vàng nói: “Đại sư, tại hạ nói đều là thật đấy. Nếu đại sư không tin thì ta có thể thề với trời.”
Tri Sự trưởng lão lắc đầu: “Cái này thì không cần đâu! Diệp công tử, ta phải về Cổ Tự một chuyến, mong Diệp công tử đợi tin tức của ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người biến mất.
Tri Sự trưởng lão rời đi xong, giọng nói của tầng thứ chín bèn vang lên: “Ngươi không tin hắn ta!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Tầng thứ chín nói: “Hắn ta cũng không hoàn toàn tin ngươi!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Nếu như Đạo Kinh này có thể đạt đến cảnh giới trên cả Độn Nhất cảnh thì chẳng ai trong bọn họ sẽ tin cả. Đương nhiên, về ta và Đạo Giới thì bọn họ chắc chắn sẽ kiêng dè Đạo Giới hơn, bởi Đạo Giới mà có được Đạo Kinh thì có thể sẽ lập tức đột phá. Tới khi ấy, bọn họ không còn hi vọng giành lại Đạo Kinh nữa. Nhưng ta thì khác, dù ta có mở được thư ốc, có được Đạo Kinh thì cũng không thể đột phá nhanh như vậy được!”
Tầng thứ chín nói: “Thế nên bọn họ nhất định sẽ chọn ngươi?”
Diệp Huyền lại lắc đầu: “Bọn họ sẽ không chọn ta! Như những gì ta đã nói ấy, bọn họ không tin Đạo Giới và cũng chẳng tin ta! Thế nên nếu ta đoán không nhầm thì bọn họ sẽ để chúng ta và Đạo Giới tàn sát lẫn nhau. Cuối cùng, bọn họ sẽ làm ngư ông đắc lợi, đây là lựa chọn có lợi nhất đối với bọn họ!”
Tầng thứ chín khẽ nói: “Ban nãy ngươi cho hắn ta xem thư ốc là để nói với bọn hắn rằng hiện giờ ngươi không thể mở thư ốc được! Mà Cổ Tự không tự tin cưỡng ép mở thư ốc, thế nên trong lúc chưa tìm được cách giải quyết, bọn họ có được thư ốc cũng vô dụng. Không những vậy, thư ốc còn khiến bọn họ trở thành mục tiêu của Đạo Giới và Lục Duy.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối thông minh thật đấy!”
Tầng thứ chín cười một cách lạnh lùng: “Ta có thể nhìn thấu mục đích của ngươi, chẳng lẽ cái lão tăng lữ kia lại không nhìn thấu?”
Diệp Huyền nhún vai: “Nhìn thấu thì đã làm sao chứ?”
Tầng thứ chín nói: “Ngươi định làm thế nào?”
Diệp Huyền nói: “Hiện giờ Lục Duy và Đế tộc của Đạo Giới chưa ra tay giúp đỡ là bởi thực lực của ta và Ngũ Duy vẫn chưa đủ mạnh. Nếu ta và Ngũ Duy đều đạt đến một trình độ nhất định thì bọn họ sẽ ra tay thôi!
Hiện giờ, ta có hai chuyện cần phải làm. Thứ nhất là phải trở nên mạnh hơn, không chỉ ta mạnh mà Ngũ Duy cũng phải mạnh hơn. Thứ hai, phải tìm đồng minh, ta có Đạo Kinh, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh thì sẽ có nhiều người đồng ý làm đồng minh với ta.”
Tầng thứ chín trầm mặc.
Như lời Diệp Huyền nói, chỉ cần hắn không yếu, cộng thêm Đạo Kinh thì sẽ có rất nhiều người bằng lòng kết đồng minh với hắn.
Bản thân hắn ta chẳng phải cũng vậy ư?
Diệp Huyền quay người rời đi.
Không lâu sau, Diệp Huyền tới Liên Minh Điện của Ngũ Duy, bên trong điện chỉ có Quan Âm.
Hắn đưa tở giấy cho Quan Âm, Quan Âm nhìn tờ giấy rồi nói: “Họa Sư, Vị Ương Thiên, Giản Tự Tại…”
Diệp Huyền gật đầu: “Giúp ta tìm các nàng với!”
Quan Âm nhìn hắn: “Các nàng ở Tứ Duy?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
Quan Âm muốn nói gì đó lại thôi.
Diệp Huyền mỉm cười: “Đều là bạn của ta cả!”
Quan Âm gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền bước tới trước cửa đại điện rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Đương nhiên, hắn vẫn chưa quên Họa Sư, Vị Ương Thiên và Giản Tự Tại.
Mặc dù lúc chia tay nhau, ba người các nàng vẫn còn rất yếu, đương nhiên là nói về mặt cảnh giới, nhưng hiện giờ, thực lực của các nàng còn mạnh hơn cả Diệp Huyền.
Hắn không tin ba người các nàng vẫn mãi dậm chân tại chỗ!
Chỉ là có một điều khiến hắn tò mò, đó chính là tại sao hắn vẫn luôn không có tin tức về các nàng?
Ba người các nàng đã chạy tới Đạo Giới rồi chăng?
…