Chương 2192. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả?
Chương 2192. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả?
Khương Vũ trầm mặc hồi lâu, đoạn lắc đầu cười: “Không cần gấp, hiện giờ ta cũng không vội!”
Nếu như là trước kia, chắc chắn hắn ta sẽ điên cuồng đi tìm Ngũ Duy Thiên Đạo.
Nhưng hiện giờ hắn ta nhận ra chuyện này không cần vội vàng làm gì cả.
Tất cả mọi người đều muốn có Đạo Kinh, ai gấp thì người đó chết trước!
Khoảnh khắc ấy, Khương Vũ đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm!
Khi không cố chấp với Đạo Kinh quá thì tâm thái cũng thoải mái hơn nhiều!
…
Sau khi nam tử thần bí rời khỏi Tiên Các, hắn ta hóa thành một tàn ảnh rồi biến mất ở tít cuối tinh không. Song không lâu sau, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Nữ tử đó xách một con cá nướng đang ăn dở. Khóe miệng nàng còn có một cái xương cá.
Người tới chính là Mộ Niệm Niệm.
Trông thấy Mộ Niệm Niệm, nam tử thần bí lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ta quay người rồi biến mất luôn, thế nhưng rất nhanh sau đó hắn ta lại dừng lại, bởi lẽ Mộ Niệm Niệm lại xuất hiện trước mặt hắn ta.
Mộ Niệm Niệm nhìn nam tử thần bí và mỉm cười: “Cứ chạy tiếp đi!”
Nam tử thần bí trầm giọng nói: “Tôn thượng đại nhân, tại hạ không có ý muốn mạo phạm.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Xem ra ngươi chẳng coi lời ta ra gì cả.”
Nam tử thần bí nhìn nàng: “Tôn thượng đại nhân, mục tiêu của chúng ta chỉ là Diệp Huyền chứ không phải tôn thượng đại nhân, tôn thượng đại nhân cần gì phải nhúng tay vào chuyện này chứ?”
Mộ Niệm Niệm thấp giọng nói: “Nói thật thì ta có nhúng tay vào chuyện này là tốt cho các ngươi đấy!”
Nam tử thần bí nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn nam tử thần bí, nàng lắc đầu: “Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta nhúng tay vào chuyện này đấy, nếu như nữ nhân kia mà nhúng tay thì không phải cấm không cho các ngươi đến đây đâu mà là giết sạch luôn các ngươi đó! Nói thật thì các ngươi phải cảm ơn ta đi, ta đang gián tiếp cứu Tu Di Thần Quốc các ngươi đấy!”
Nam tử thần bí nhìn nàng mà không đáp lời.
Rất rõ ràng, hắn ta không tin!
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Ta đã làm chuyện tốt còn bị các ngươi coi là kẻ địch, đúng là khó cho ta quá mà!”
Nói đoạn, nàng bèn lôi một thanh trường đao ra: “Nào, ta cho phép các ngươi chạy trước ba mươi trượng đấy!”
Nam tử thần bí không hề do dự, hắn ta quay người chạy luôn, tốc độ cực kì nhanh, chớp mắt đã tới trước bức tường vũ trụ của Đạo Giới. Tuy nhiên, lúc hắn ta định tiến vào bức tường vũ trụ thì một thanh đao đột nhiên bay đến. Nam tử thần bí còn chưa kịp phản ứng thì thanh đao đó đã xoẹt qua cổ hắn ta.
Vụt!
Một cái đầu dính đầy máu lập tức bay ra, mùi máu tanh lan tràn!
Nam tử thần bí trợn tròn mắt, trong mắt hắn ta là vẻ chấn kinh.
Vị tôn thượng đại nhân này có thực lực đáng sợ hơn cả hắn ta tưởng tượng.
Ở tinh không xa xôi, Mộ Niệm Niệm nhún vai, nàng cất đao đi, tiếp tục ăn cá.
Lúc này, giọng nói của Linh Nhi lại vang lên: “Bọn họ sẽ không chịu ngừng lại đâu!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Không sao đâu, trong thời gian ngắn bọn họ không dám làm loạn!”
Linh Nhi hỏi: “Thế sau này thì sao?”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Sau này thì là chuyện của bọn họ rồi!”
…
Trước bức tường vũ trụ của Đạo Giới, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước thi thể nam tử thần bí kia.
Người tới chính là tướng quốc Phương Đường Sĩ của Tu Di Thần Quốc.
Phương Đường Sĩ nhìn thi thể hồi lâu rồi quay người, trước mặt hắn ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bạch y nam tử. Bạch y nam tử này để tóc ngang vai, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh song lại uy nghiêm vô cùng.
Phương Đường Sĩ nói: “Tống huynh, ngươi thấy thế nào?”
Người này chính là Võ Chí tôn thượng nổi tiếng lẫy lừng của Tu Di Thần Quốc, nắm giữ Thiên Sách Quân tinh nhuệ nhất Tu Di Thần Quốc.
Võ Chí liếc nhìn thi thể nam tử thần bí rồi khẽ nói: “Chắc là đạt đến trình độ đó rồi!”
Nghe vậy, Phương Đường Sĩ bèn trầm mặc, sắc mặt càng khó coi hơn.
Võ Chí nhìn về phía xa xa.
Mà lúc này, Mộ Niệm Niệm đang nướng cá bỗng nhiên gật đầu, nàng khẽ nhếch khóe miệng: “Muốn đánh nhau sao?”
Võ Chí không phí lời mà trực tiếp xuất quyền!
Một quyền của hắn ta vừa ra thì quyền ấn đã phá vỡ không gian, nhắm thẳng về phía Mộ Niệm Niệm.
Trong quyền ấn này có một luồng sát khí cực lớn. Sát khí như một một trận đại hồng thủy, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Không những vậy, bên trong quyền ấn của hắn ta còn có ba loại đạo tắc!
Sát phạt đạo tắc!
Chưởng ý đạo tắc!
Bá đạo đạo tắc!
Ba loại đạo tắc này đều đã đạt đến cực hạn!
Một quyền này đã không còn ở trong đại đạo nữa.
Trong tinh không, Mộ Niệm Niệm buông con cá nướng trong tay xuống. Khi quyền ấn kia đến trước mặt nàng, nàng bèn bước lên phía trước một bước. Ngay sau đó, không gian xung quanh nàng bèn trở nên hư ảo. Một quyền của đối phương tới, nàng bỗng nhiên búng ngón tay trúng một quyền đó.
Uỳnh.
Chỉ trong chốc lát, quyền ấn bèn biến mất ngay.
Mọi thứ đều tan thành mây khói.
Tinh không trở lại bình thường!
Võ Chí nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm, sau đó nói: “Đi!”
Nói đoạn, hắn ta và Phương Đường Sĩ lập tức trở nên mờ ảo.
Mộ Niệm Niệm nhếch miệng: “Muốn tới là tới muốn đi thì đi à?”
Nói đoạn, nàng bèn siết chặt tay phải. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Võ Chí và Phương Đường Sĩ đột nhiên rõ ràng hơn!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt hai người bèn thay đổi.
Đúng lúc đó, Võ Chí đột nhiên lôi thanh đao ra và chém về phía trước. Một luồng đao khí xé nát không gian và bay về phía Mộ Niệm Niệm. Tuy nhiên, Mộ Niệm Niệm chỉ hất tay một cái, đao khí đã biến mất tăm. Mà lúc này, nàng đã xuất hiện trước mặt hai người Võ Chí. Song đúng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên xuất hiện.
Thanh đao kia chỉ còn cách đầu Niệm Niệm vài thước thì bỗng nhiên dừng lại!
Nói một cách chính xác hơn thì là một đường kiếm ý đã chặn nó lại!
Xuất kiếm ý rồi!
Lúc này, phi đao bỗng trở nên hư ảo, sau đó biến mất luôn.
Thế nhưng hai người Võ Chí lại không thấy đâu nữa.
Mộ Niệm Niệm nhìn bức tường vũ trụ, sau một hồi trầm mặc nàng khẽ nói: “Thời gian thực sự không còn nhiều nữa rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
…