Chương 2193. Một bộ kỳ thư
Chương 2193. Một bộ kỳ thư
Chương 2193: Một bộ kỳ thư
Lục Duy vũ trụ.
Lúc này, Diệp Huyền vẫn đang lĩnh ngộ Độn Nhất cảnh!
Còn trụ trì và Tri Tuyệt vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Khoảng năm ngày sau, Diệp Huyền đang ngồi xếp bằng trong đại điện đột nhiên mở mắt. Chỉ trong chốc lát, khí tức xung quanh hắn càng lúc càng mạnh lên.
Cứ thế kéo dài không biết trong bao lâu, hắn đột nhiên đứng dậy. Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh hắn đột nhiên trở nên hư ảo…
Một lát sau, Diệp Huyền dần nhắm hai mắt lại, một luồng đại khí cuộn trào từ trong cơ thể hắn. Thế nhưng rất nhanh sau đó, luồng khí tức này đã được một đường kim quang trấn áp!
Phật pháp chi lực!
Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín vang lên: “Độn Nhất cảnh rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Có điều không phải Độn Nhất cảnh thực sự!”
Độn Nhất cảnh thực sự!
Diệp Huyền chau mày, bởi lẽ hắn nhận ra mình vẫn còn
ở trong đại đạo. Hắn là cường giả Độn Nhất cảnh nhưng lại không phải Độn Nhất cảnh thực sự!
Tầng thứ chín đột nhiên bảo: “Dạo này ngươi tiến bộ lớn quá nhỉ, cẩn thận bị lừa đó nhé!”
Diệp Huyền: “…”
Tầng thứ chín lại nói: “Hiện giờ điều ngươi cần làm là ổn định cảnh giới của mình cho tốt, với cả nhục thân của ngươi nữa. Mặc dù nhục thân của ngươi rất mạnh, song vẫn chưa đạt đến cực hạn đâu! Nói thật thì Phật pháp của Cổ Tự có rất ra gì đấy, ngươi có thể học hỏi!”
Diệp Huyền gật đầu, trong khoảng thời gian này hắn cũng nhận ra một vấn đề, đó chính là Phật Kinh của Phật gia có tác dụng giúp hắn ổn định cảnh giới.
Hiện tại, hắn thấy tò mò về Phật Kinh trong thư ốc!
Cổ Tự quan tâm đến nó như vậy thì chắc chắn nó là một thứ đồ hay ho cho mà xem!
Ngũ Duy Thiên Đạo!
Diệp Huyền nhớ tới Mộ Niệm Niệm, xem ra hắn phải đi nói chuyện với nàng một phen rồi.
Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên nói: “Đại tỷ, ngươi giúp ta che giấu cảnh giới được không?”
Đại tỷ nói: “Được chứ!”
Diệp Huyền hỏi: “Giấu cho cả mấy cường giả Độn Nhất cảnh cũng không nhận ra được ấy, được không?”
Đại tỷ nói: “Được!”
Nói đoạn, Đạo Tắc bên trong Giới Ngục Tháp bèn chấn động. Rất nhanh sau đó, một luồng sức mạnh thần bí lập tức khóa chặt lấy Diệp Huyền. Không lâu sau, khí tức của hắn đã bị giấu đi!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Giấu Độn Nhất cảnh thôi là được rồi!”
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu!
Giả làm heo rồi ăn sạch hổ mới là vương đạo!
Nếu như kẻ địch biết hắn là cường giả Độn Nhất cảnh thì chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách, dốc hết sức đối phó với hắn. Nhưng nếu mọi người biết hắn chỉ mới đạt Quy Nguyên Phá Giới cảnh thì sẽ lơ là với hắn hơn!
Một lúc sau, Diệp Huyền rời khỏi đại điện. Vừa mới rời đi thì hắn đã gặp được hai người trụ trì và Tri Tuyệt.
Trụ trì nhìn Diệp Huyền, sững sờ nói: “Ngươi vẫn chưa đột phá ư?”
Diệp Huyền thở dài một hơi, vẻ mặt buồn thiu: “Thiếu một chút may mắn!”
Vẻ mặt trụ trì lại có hơi kì lạ.
Theo hắn ta thì đáng lẽ Diệp Huyền phải đột phá Độn Nhất cảnh rồi chứ. Cái tên này không những mặt dày mà thiên phú cũng kinh người lắm.
Thế nhưng hắn ta không ngờ Diệp Huyền vẫn chưa đột phá!
Hắn ta hơi không tin.
Trụ trì bèn nhìn kĩ Diệp Huyền, xét về khí tức thì mặc dù khí tức của Diệp Huyền đã mạnh hơn, song vẫn chưa vượt qua Quy Nguyên Phá Giới cảnh!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Thực ra chỉ thiếu một chút xíu thôi, có một chút thôi hà!”
Trụ trì hỏi: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Ta đã chạm đến ngưỡng cửa đó rồi, nhưng mà là do nguyên nhân từ ta nên thiếu một chút nữa mới đột phá được!”
Nói đoạn, hắn thở dài ngao ngán, trông có vẻ đã chịu từ bỏ.
Trụ trì do dự một lát rồi nói: “Đừng nản lòng, nếu ngươi đã có thể chạm đến ngưỡng cửa đó thì việc đạt tới Độn Nhất cảnh chỉ là vấn đề thời gian thôi! Trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở Cổ Tự tu hành Phật pháp đi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Không lâu sau, hai người trụ trì bèn rời đi.
Diệp Huyền đang định rời đi thì đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn. Hắn không khỏi hớn hở, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Huyền tới một tinh không nào đó, tại đây hắn gặp được Mộ Niệm Niệm!
Trước đó lúc ở phía dưới, hắn đã nhận được tin tức của nàng.
Diệp Huyền nhanh chóng bước đến trước mặt nàng và mỉm cười: “Niệm tỷ, ngươi trở về rồi!”
“Niệm tỷ?”
Mộ Niệm Niệm cười mà như không cười: “Cái danh xưng này thú vị đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười xán lạn, hắn nói: “Niệm tỷ, khoảng thời gian này ngươi đã tới Đạo Giới sao?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Thư ốc đang nằm trong tay ngươi, đúng chứ?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đúng vậy! Cơ mà hiện giờ ta chưa thể trả lại cho ngươi!”
Diệp Huyền vội nói: “Được được! Đừng trả lại cho ta!”
Hiện giờ cái thứ này mà vào tay hắn thì có khác gì củ khoai nóng bỏng tay không. Nó nằm trong tay Mộ Niệm Niệm an toàn hơn ở trong tay hắn nhiều!
Mộ Niệm Niệm đột nhiên bảo: “Đi theo ta!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng, đoạn gật đầu: “Được!”
Mộ Niệm Niệm bước mãi về phía tinh không xa xôi: “Có biết trên Đạo Giới là nơi nào không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết, là Tu Di Thần Quốc!”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Mấy tên hòa thượng kia nói với ngươi sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Mấy tên hòa thượng này cũng thú vị nhỉ!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tu Di Thần Quốc cũng muốn có được Đạo Kinh sao?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Tác dụng của Đạo Kinh nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng đó. Phải nói là, Đạo Kinh của Đạo Giới không hề hoàn chỉnh, nếu như ta đoán không nhầm thì Đạo Kinh từ trên trời rơi xuống, Tu Di Thần Quốc cũng từng có được Đạo Kinh, song cả hai đều không hoàn chỉnh.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nghe nói Đạo Kinh chia làm chín quyển?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đúng thế. Không thể không nói, nó đúng là một bộ kì thư.”