Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 522 - Chương 2212. Lại Vòng Vo Nữa Rồi

Chương 2212. Lại vòng vo nữa rồi Chương 2212. Lại vòng vo nữa rồi

Chương 2212: Lại vòng vo nữa rồi

Diệp Huyền trầm mặc.

Đối phương muốn xem Đạo Kinh!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi thực sự sẽ giúp ta đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, lão giả lưng gù đột nhiên đi tới. Hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, đoạn do dự nói: “Thiếu tộc trưởng, ngươi có thể nhận cháu gái ta làm đồ đệ không?”

Diệp Huyền liếc nhìn Diệp Tri Mệnh rồi lắc đầu: “Không, ta không xứng!”

Lão giả lưng gù: “…”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt lão giả lưng gù bèn thay đổi. Hắn ta còn tưởng Diệp Tri Mệnh đã đắc tội Diệp Huyền nên lập tức quỳ xuống.

Lúc này, Diệp Tri Mệnh lại nói: “Gia gia, thiếu tộc trưởng đã đồng ý nhận ta làm đệ tử rồi!”

Nghe Diệp Tri Mệnh nói vậy, lão giả lưng gù bèn sững sờ, sau đó mừng rỡ: “Thật sao?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu.

Lão giả lưng gù vội vàng quỳ xuống với Diệp Huyền, nhưng mới quỳ được nửa thì Diệp Huyền đã búng ngón tay, một luồng sức mạnh bèn đỡ lão giả lưng gù dậy.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta phải đưa nàng ta đi, để nàng ta tu luyện cho tốt!”

Lão giả lưng gù do dự một lát rồi vội vàng gật đầu: “Được được! Đây là phúc phận của nha đầu!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Tri Mệnh, hiền từ nói: “Nha đầu, ngươi phải nghe lời thiếu tộc trưởng, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền để lại một bình đan dược cho lão giả lưng gù rồi đưa Diệp Tri Mệnh rời đi.

Bình đan dược đó đủ để lão giả lưng gù kia đột phá một lần nữa!

Ở một tinh không nào đó, Diệp Huyền chầm chậm bước đi, bên cạnh hắn là Diệp Tri Mệnh.

Diệp Huyền mỉm cười: “Diệp cô nương, rốt cuộc ngươi là ai thế?”

Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền: “Giờ ta là Diệp Tri Mệnh!”

Diệp Huyền hỏi: “Thế trước kia thì sao?”

Diệp Tri Mệnh hỏi ngược lại: “Ngươi trước kia thì sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Tri Mệnh mỉm cười: “Ta không có ý muốn hại ngươi đâu, ít nhất thì tạm thời ta chưa có năng lực ấy.”

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta gặp được ngươi là bởi ách nạn chi nhân, đúng chứ?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền híp mắt lại, lúc này thì hắn đã hiểu!

Nếu như ách nạn chi nhân là nguyên nhân hắn gặp được Diệp Tri Mệnh thì có nghĩa là đối phương có thể uy hiếp đến hắn, hoặc đối phương có thể mang đến những chuyện xấu cho hắn.

Diệp Huyền thở dài một hơi.

Hắn thấy hơi đau đầu!

Rốt cuộc ai là kẻ đã tạo cái ách nạn chi nhân này cho hắn vậy?

Chẳng lẽ đây chính là nghiệt của hắn ư?

Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên bảo: “Có điều, ngươi yên tâm đi, chuyện gì cũng có hai mặt, có lẽ chúng ta gặp nhau sẽ mang đến điều bất hạnh cho ngươi, nhưng cũng có thể đây sẽ là một đoạn thiện duyên.”

Diệp Huyền nhìn nàng: “Hi vọng là thiện duyên chứ không phải nghiệt duyên!”

Diệp Tri Mệnh liếc nhìn hắn: “Ta có thể vào tiểu tháp của ngươi không?”

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ngươi còn biết điều gì nữa?”

Diệp Tri Mệnh đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng khẽ búng ngón tay về phía trán hắn. Chỉ trong chớp mắt, Diệp Huyền cảm giác cả người như rung chuyển. Ngay sau đó, hắn trông thấy rất nhiều những vạch đen ở trước mắt. Bên trong những vạch đen này còn có một sợi dây màu đỏ.

Ngoài ra, bên trong sợi dây màu đỏ cũng có một vài sợi dây màu xanh lục.

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nói: “Đây chính là nhân quả tuyến của ngươi, màu đen là không tốt, màu xanh là tốt, còn màu đỏ chính là ách nạn chi nhân.”

Diệp Huyền khẽ nói: “Ý của ngươi là ta bị người khác bày bố như một con rối hả?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Trừ một vài người có thể cắt đứt ách nạn chi nhân ra thì tất cả mọi người đều bị đại đạo trói buộc. Bởi vì ngươi còn sống, những chuyện ngươi làm sẽ để lại nhân quả. Như việc ngươi giúp tiên tri ấy, ngươi tới Diệp gia, thế nên ngươi đã gặp được ta…

Chỉ có hai kiểu người không có nhân quả, thứ nhất là người có thể cắt đứt nhân quả, người mà nhân quả bất gia thân ấy. Thứ hai là người chết, sau khi chết thì nhân quả cũng sẽ biến đi.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Tri Mệnh lại nói: “Còn sống, thì bản thân mình chính là một kiểu tu hành. Ý nghĩa của sinh mệnh có rất nhiều loại, phải xem xem ngươi chọn loại nào.”

Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Diệp cô nương, ngươi rất thần bí!”

Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Ngươi còn thần bí hơn!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đi theo ta, không sợ ta sẽ mang đến vận xui cho ngươi hả?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Có chết thì ngươi cũng là người chết trước mà!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một nữ tử xuất hiện!

Người đến chính là Mộ Niệm Niệm!

Trông thấy Mộ Niệm Niệm, Diệp Huyền bèn sững sờ, hắn vội vàng nói: “Niệm tỷ, sao ngươi tới vậy?”

Mộ Niệm Niệm không quan tâm đến hắn mà chỉ nhìn Diệp Tri Mệnh ở phía không xa.

Diệp Tri Mệnh cũng nhìn Mộ Niệm Niệm: “Ngươi còn mạnh hơn ta tưởng đấy!”

Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Sao ngươi gặp được nàng ta vậy?”

Diệp Huyền do dự một lát rồi kể lại sự việc cho nàng nghe.

Hình như lại nhớ tới điều gì đó, hắn trầm giọng nói: “Đừng bảo là bị tiên tri tính kế đấy nhé?”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không phải tiên tri tính kế đâu!”

Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Là nàng ta tính kế! Tiên tri cho ngươi lựa chọn, ngươi có thể giúp đỡ tộc nhân của hắn ta, hoặc cũng có thể lựa chọn không giúp. Mà ngươi thì đã chọn giúp!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta biết ta sẽ gặp nàng ta ư?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu.

Diệp Huyền lại nói: “Nếu như ta không giúp thì sẽ thế nào?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Không giúp thì ngươi sẽ không có được món quà cuối cùng của hắn ta!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Món quà cuối cùng?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Sau này ngươi sẽ biết!”

Diệp Huyền cạn lời, lại vòng vo nữa rồi!
Bình Luận (0)
Comment