Chương 2213. Sống mới là quan trọng nhất
Chương 2213. Sống mới là quan trọng nhất
Chương 2213: Sống mới là quan trọng nhất
Đúng lúc ấy, Mộ Niệm Niệm Bỗng siết chặt tay phải. Một bàn tay vô hình lập tức tóm chặt lấy cổ Diệp Tri Mệnh. Vẻ mặt Diệp Tri Mệnh rất bình tĩnh, song không gian xung quanh nàng đã bắt đầu rung chuyển, vô số luồng sức mạnh thần bí bắt đầu lan tràn.
Mộ Niệm Niệm nhếch khoé miệng: “Âm ám sức mạnh, cũng thú vị đấy!”
Nói đoạn, nàng khẽ hất tay trái, những ám ám sức mạnh kia lập tức tan đi.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền: “Giết nàng ta không?”
Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh, hắn hỏi: “Tại sao?”
Mộ Niệm Niệm cười: “Chắc chắn nàng ta sẽ khiến ngươi gặp phải mấy chuyện chẳng hề tốt lành!”
Diệp Huyền nói: “Giờ mà giết nàng ta thì sẽ thế nào?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Mấy chuyện xấu kia sẽ đến sớm hơn!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Kết quả như nhau mà!”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy, khi ngươi gặp nàng ta là kết cục đã định sẵn dưới một góc độ nào đó rồi!”
Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: “Nàng ta tính kế ta sao?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Các ngươi gặp nhau không phải ngẫu nhiên.”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên bật cười: “Mộ cô nương, ngày xưa lúc ngươi ở Đạo Giới có lẽ đã cảm nhận được sự tồn tại của ta, nhưng ngươi không ra tay giết ta!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Nàng ta giúp ngươi trấn áp Tu Di Thần Quốc nên đã bị phản phệ! Bởi vì nàng ta đã can thiệp vào ác nạn chi nhân! Nếu như giờ nàng ta giết ta thì sẽ bị phản phệ lần nữa. Phản phệ lần này khéo còn nghiêm trọng hơn cả Tu Di Thần Quốc ấy chứ!”
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Không sao, chỉ trong thời gian ngắn thôi, ta là vô địch mà!”
Diệp Huyền hỏi: “Nếu thời gian kéo dài thì sao?”
Mộ Niệm Niệm nhún vai: “Chuyện của tương lai thì không thể chắc chắn được!”
Diệp Huyền bước tới trước mặt Mộ Niệm Niệm, hắn lắc đầu: “Đừng giết nàng ta!”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đã tranh thủ thời gian nửa năm giúp ta, như vậy là đủ rồi! Thật đấy! Những chuyện còn lại hãy để ta tự đối mặt!”
Mộ Niệm Niệm trầm mặc.
Diệp Huyền lại mỉm cười: “Ta không sợ ách nạn chi nhân, những chuyện ta làm sẽ mang tới hậu quả gì không quan trọng, chỉ cần những chuyện ta làm không khiến ta hổ thẹn với lòng là được!”
Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: “Hay lắm, không hổ thẹn với lòng.”
Nói đoạn, nàng bèn hạ tay xuống.
Diệp Tri Mệnh trở lại bình thường, những luồng âm ám khí xung quanh cũng biến mất.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Nhớ kĩ lời hôm nay ngươi nói, không thẹn với lòng!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Rất nhanh sau đó, nàng đã biến mất ở tận cùng tinh không.
“Không thẹn với lòng!”
Lúc này, Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Bốn chữ này nói thì đơn giản đấy, song để làm được thì rất khó. Bởi vì lòng người dễ thay đổi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Niệm Niệm rất kiêng dè ngươi!”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ngươi nhầm rồi! Nàng ta không kiêng dè ta, nàng ta đang kiêng dè việc ta hại ngươi thôi!”
Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: “Diệp cô nương, ngươi sẽ hại ta à?”
Diệp Tri Mệnh khẽ mỉm cười mà không đáp lời.
Diệp Huyền cũng bật cười: “Diệp cô nương, chẳng phải ngươi nói sẽ giúp ta đạt đến Độn Nhất cảnh hay sao?”
Diệp Tri Mệnh bước đến trước mặt hắn và chỉ tay vào trán hắn. Ngay sau đó, tinh không trước mặt Diệp Huyền bèn trở nên hư ảo. Rất nhanh sau đó, trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng…
Lúc này, trong đầu Diệp Huyền xuất hiện rất nhiều cường giả. Những cường giả này đều đang xông về phía Độn Nhất cảnh, là Độn Nhất cảnh thực sự. Mà lúc đó, Diệp Huyền có thể cảm nhận được suy nghĩ cũng như trạng thái của tất cả những cường giả ấy!
Trước kia lúc tiên tri giúp hắn cũng chỉ nhắc nhở hắn, nhưng giờ đây lại khác, Diệp Huyền có thể cảm nhận rõ ràng rằng những người đó tiến đến Độn Nhất cảnh như thế nào.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi hắn đã lĩnh ngộ, thứ hắn thiếu không phải là lĩnh ngộ mà là quá trình!
Song hiện giờ, hắn có thể cảm nhận được rõ quá trình những cường giả này vươn tới Độn Nhất cảnh.
Học tập!
Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút một…
Trong tinh không, Diệp Tri Mệnh lấy một cuốn cổ tịch ra đọc, nàng đọc rất nghiêm túc.
Ở tận cùng tinh không.
Mộ Niệm Niệm chầm chậm bước đi, trong mắt nàng là vẻ lo âu.
Linh Nhi đột nhiên nói: “Ngươi nên giết nàng ta đi mới phải!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không còn kịp nữa rồi! Nếu như ta giết nàng ta thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn!”
Linh Nhi trầm giọng nói: “Không giết nàng ta thì sự việc càng có khả năng trở nên trầm trọng hơn ấy!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cảm thán: “Cái tên này đúng là ma quỷ mà! Năng lực thu hút rắc rối của hắn thực sự có một không hai luôn đấy! Ai mà đọ lại hắn được chứ?”
Linh Nhi nói: “Ban đầu ngươi không nên nhúng tay vào chuyện của hắn!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đã không còn kịp nữa rồi.”
Linh Nhi trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi! Rời khỏi nơi đây, rời đi thật xa, không bao giờ quay lại nữa! Với thực lực của ngươi, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện của hắn nữa thì những ách nạn chi nhân kia sẽ không làm gì được ngươi đâu!”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Con người sống thì bắt buộc phải theo đuổi thứ gì đó, ngươi biết thứ mà ta theo đuổi mà!”
Linh Nhi có vẻ tức giận: “Sống mới là quan trọng nhất!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả việc sống!”
Trong lúc nói chuyện, nàng đã trở về Ngũ Duy vũ trụ.
Linh Nhi nói: “Tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy chứ!”
Mộ Niệm Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, nàng khẽ nói: “Trời đất này nuôi dưỡng ta, đối với ta mà nói, trời đất chẳng khác gì cha mẹ. Mà nơi này cũng là nhà của ta. Nếu như đến ta cũng vứt bỏ nó thì ngươi còn trông chờ ai sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?”
Nói đoạn, nàng lại bước đi về phía xa xa: “Thời gian của ta không còn quá nhiều! Ta phải chọn một người có thể đối xử tốt với thế giới này!”