Chương 2216. Ta không để ngươi giúp không công đâu
Chương 2216. Ta không để ngươi giúp không công đâu
Chương 2216: Ta không để ngươi giúp không công đâu
Vẻ mặt Diệp Huyền cứng ngắc lại, một lát sau hắn nhìn Diệp Tri Mệnh: “Đang nói ta hay nói ngươi vậy?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Ngươi!”
Diệp Huyền không hiểu: “Tại sao chứ?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Ta đã từng tới đây, nhưng không vào được.”
Diệp Huyền trầm mặc nói: “Sở dĩ ngươi đưa ta đến đây là bởi ngươi cho rằng ta sẽ vào được đó?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền thấy hơi khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc một lát rồi nói: “Chắc là do trông ngươi đẹp trai!”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Huyền cạn lời!
Hắn chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía không gian hắc động đen kịt kia.
Diệp Huyền không hề do dự mà hóa thành một đường kiếm quang rồi tiến vào không gian hắc động đó.
Sau khi tiến vào, không gian trước mặt hắn vặn vẹo, song rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường. Mà lúc này, cả người hắn đã rơi vào một hẻm núi.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hai bên hẻm núi là những ngọn núi cao chọc trời.
Hắn nhìn về phía trước, phía cách hắn không xa có một hắc y nhân. Hắc y nhân này giống như một cái bóng, trông không rõ mặt mày.
Diệp Huyền chắp tay hỏi: “Các hạ là?”
Hắc y nhân khẽ đáp: “Phong Ma Huyết Mạch!”
Diệp Huyền híp mắt lại, đối phương biết huyết mạch của hắn ư?
Diệp Tri Mệnh nhìn hắc y nhân nhưng không lên tiếng.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối là?”
Hắc y nhân hỏi: “Ngươi có phải họ Dương không?”
Họ Dương?
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Không, ta họ Diệp!”
Hắc y nhân khẽ nói: “Diệp?”
Diệp Huyền gật đầu: “Diệp Huyền!”
Hắc y nhân trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi có biết thanh sam nam tử không?”
Thanh sam nam tử!
Diệp Huyền liếc nhìn hắc y nhân rồi gật đầu: “Ta biết!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy kiếm linh ra.
Trông thấy thanh kiếm ấy, hắc y nhân không khỏi sững sờ. Một lát sau, hắn ta khẽ nói: “Là ngươi, không sai!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Tiền bối?”
Hắc y nhân nói: “Các hạ đi theo ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền do dự một lát rồi cũng đi theo.
Không lâu sau, hắc y nhân đưa hắn tới một hồ nước. Khi tới hồ nước này, sắc mặt Diệp Huyền bèn lập tức thay đổi, bởi lẽ hắn nhận ra bên trong hồ nước này tỏa ra linh khí vô cùng thuần khiết!
Linh khí này phải thuần khiết hơn linh khí trên người hắn không biết bao nhiêu lần!
Ánh mắt Diệp Tri Mệnh cũng toát lên vẻ ngạc nhiên: “Linh khí thuần khiết quá…”
Lúc này, hắc y nhân đột nhiên phất tay phải. Rất nhanh sau đó, mặt hồ bỗng nhiên nứt ra. Tiếp đó, một cỗ quan tài chầm chậm bay lên.
Hắc y nhân chỉ vào bên cạnh Diệp Huyền, quan tài bèn bay đến trước mặt hắn: “Nhiệm vụ của ta hoàn thành rồi!”
Diệp Huyền ngẩn người: “Tiền bối, đây là?”
Hắc y nhân nói: “Của ngươi đấy.”
Diệp Huyền chẳng hiểu gì hết: “Tiền bối, ngươi không giải thích à?”
Mới gặp mặt đã đưa một cỗ quan tài cho hắn là thế nào?
Hắn thực sự thấy hoang mang quá!
Hắc y nhân nói: “Năm xưa tiền bối bảo ta canh giữ quan tài này năm vạn năm, tới nay đã đủ năm vạn năm.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta có nói ngươi giao thứ này cho ta không?”
Hắc y nhân do dự một lát rồi lắc đầu: “Cái này thì không!”
Diệp Huyền cạn lời: “Tiền bối, nếu hắn ta đã không bảo ngươi đưa cho ta, ngươi cứ đưa cho ta như vậy liệu có…”
Hắc y nhân mỉm cười: “Không sao, dù sao các ngươi cũng là người một thuyền cả mà!”
Diệp Huyền: “…”
Hắc y nhân không nói gì nữa mà quay người rời đi.
Diệp Huyền vội nói: “Tiền bối, tiền bối!”
Hắc y nhân nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiền bối, ta vẫn thấy chuyện này chưa được thoả đáng cho lắm!”
Hắc y nhân hỏi: “Không thoả đáng chỗ nào?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, hắn ta không bảo ngươi đưa nó cho ta, mà ta…”
Hắc y nhân nghiêm túc nói: “Ngươi biết hắn ta, đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy…”
Hắc y nhân nói: “Ta thấy đây chính là thiên ý!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, hắn muốn chửi người!
Hắc y nhân lại định rời đi, Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiền bối, mặc dù ta quen biết hắn ta, nhưng hắn ta có bao giờ nói ta phải nhận cái quan tài này đâu!”
Hắc y nhân nói: “Các ngươi cùng một giuộc!”
Diệp Huyền vội lắc đầu: “Không không, hắn ta là hắn ta, ta là ta, hơn nữa tiền bối à, là ngươi đồng ý với hắn ta trước mà. Ta thấy đây là trách nhiệm của ngươi còn gì!”
Hắc y nhân nói: “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi!”
Diệp Huyền quay người chạy đi.
Hắc y nhân sững sờ.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã chạy tới tít cuối chân trời.
Đúng lúc đó, hắc y nhân đột nhiên đứng trước mặt hắn, Diệp Huyền bèn dừng lại.
Hắn y nhân nói: “Sao ngươi chạy vậy!”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Tiền bối, ta thấy hơi sợ nha!”
Hắc y nhân nghiêm túc nói: “Ngươi quen biết với thanh sam nam tử mà!”
Diệp Huyền nhìn hắc y nhân mà không lên tiếng.
Hắc y nhân trầm mặc một hồi rồi nói: “Hay là thế này đi, ngươi tạm thời giữ lấy thứ đó, đợi sau này lúc nào gặp được thanh sam nam tử thì ngươi trả lại cho hắn ta giúp ta, được không?”
Diệp Huyền vẫn không lên tiếng.
Hắc y nhân nói: “Ta không để ngươi giúp không công đâu!”
Diệp Huyền nhìn hắc y nhân, hắn im lặng chờ đối phương nói tiếp!