Chương 2218. Vượt qua kiếm tâm tự tại
Chương 2218. Vượt qua kiếm tâm tự tại
Chương 2218: Vượt qua kiếm tâm tự tại
Diệp Huyền nhìn con đường nhỏ, tại sao thanh kiếm này lại có phản ứng nhỉ?
Chẳng lẽ vị kiếm tu kia từng tới đây?
Lần này, hắn không do dự nữa mà bước lên con đường đá ấy. Khi hắn đặt chên lên con đường, không gian xung quanh bèn trở nên hư ảo.
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Cẩn thận.”
Diệp Huyền gật đầu, hắn chầm chậm bước về phía trước. Đúng lúc đó, không gian hư ảo trước mắt bỗng xuất hiện những tàn ảnh.
Hắn không khỏi chau mày, trong lòng đang thắc mắc vô cùng thì những tàn ảnh này bỗng nhiên chuyển động!
Tàn ảnh không ra tay với hắn mà chỉ chầm chậm chuyển động một cách có quy luật như đang biểu diễn gì đó vậy.
Đúng lúc đó, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Dừng lại.”
Diệp Huyền bèn dừng bước, Diệp Tri Mệnh nhìn khắp xung quanh, sau đó nói: “Truyền thừa!”
Diệp Huyền chau mày: “Truyền thừa?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Ngươi ngưng thần tụ khí đi, xem cho kĩ vào.”
Diệp Huyền gật đầu rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại. Rất nhanh sau đó, mấy tàn ảnh kia bèn xuất hiện trong đầu hắn.
Mới đầu, hắn xem mà chẳng hiểu mô tê gì, bởi lẽ hắn không biết tàn ảnh đang biểu diễn cái gì.
Diệp Tri Mệnh nhìn những tàn ảnh kia, ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Diệp Tri Mệnh lại bảo: “Là một môn võ học cao siêu!”
Một môn võ học cao siêu!
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi chớp mắt, đoạn nói: “Ta xem lại lần nữa!”
Nói đoạn, hắn lại nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, Kiếm Vực của hắn xuất hiện xung quanh. Bên trong Kiếm Vực, các chiêu thức của tàn ảnh đều trở nên rõ ràng.
Rất nhanh sau đó, sắc mắt Diệp Huyền cũng trở nên nghiêm nghị, bởi lẽ hắn nhận ra những chiêu thức này có nhiều điểm không hề tầm thường. Một vài chiêu thức đều mang theo đại đạo pháp tắc, thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận.
Hắn chầm chậm bước về phía xa, xung quanh ngày càng có nhiều tàn ảnh xuất hiện. Tốc độ biểu diễn của những tàn ảnh này cũng càng lúc càng nhanh…
Dần dần, Diệp Huyền xem phát mê luôn.
Diệp Tri Mệnh cũng không ngừng quan sát xung quanh, nhưng sắc mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Huyền ban đầu còn đi chầm chậm, song dần dần hắn cũng tăng tốc độ nhanh hơn!
Bởi lẽ hắn có thể ghi nhớ những chiêu thức mà các tàn ảnh biểu diễn. Có điều, những chiêu thức này rất hỗn loạn, hắn cần phải không ngừng xem phần biểu diễn tiếp theo!
Diệp Huyền càng đi càng nhanh, tốc độ biểu diễn của các tàn ảnh cũng tăng lên nhanh chóng.
Khoảng một canh giờ trôi qua, hắn bèn dừng lại, bởi lẽ những tàn ảnh xung quanh hắn đã biến mất!
Trước mặt hắn không còn đường nữa.
Không còn đường nữa!
Diệp Huyền đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác.
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, hắn lại nhớ tới lời Mộ Niệm Niệm nói!
Không còn đường thì tự mình mở một con đường!
Ban nãy các tàn ảnh vẫn chưa biểu diễn xong võ học!
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên ngồi xuống. Hắn bắt đầu nhớ lại từng chiêu thức mà các tàn ảnh biểu diễn.
Khoảng một canh giờ sau, hắn đứng dậy rồi bắt đầu mô phỏng lại các chiêu thức của tàn ảnh.
Diệp Tri Mệnh đứng bên cạnh yên lặng nhìn, nàng không lên tiếng, cũng không giúp hắn.
Nàng cũng đã xem hết được những chiêu thức mà tàn ảnh biểu diễn!
Nàng đang đợi, đợi Diệp Huyền tìm đến nàng.
Diệp Huyền tìm nàng và nàng sẽ chủ động chỉ ra sự khác biệt trong bản chất!
Thế nhưng điều khiến nàng bất ngờ là hắn vẫn không mở miệng thỉnh giáo nàng!
Có điều, nàng cũng không vội.
Dần dần, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng nhiên thấy phiền não, bởi lẽ trong lúc biểu diễn võ học, hắn cứ có cảm giác không thật, diễn loạn xạ không đâu vào đâu, cũng chẳng có một chút chương pháp nào cả!
Nhận ra mình đang rối loạn, Diệp Huyền bèn dừng lại. Hắn ngồi xuống, tiếp tục tĩnh tọa.
Lúc này, hắn đọc Phật Kinh mà trụ trì Cổ Tự dạy cho hắn…
Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh tỏ vẻ kì lạ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền lại tiếp tục biểu diễn võ học. Có điều lần này đã khác, bởi lẽ hắn đã lấy kiếm ra!
Hắn không hiểu biết nhiều về võ học nhưng lại rất hiểu về kiếm đạo!
Thế là hắn bèn chọn lĩnh vực sở trường của mình!
Đương nhiên, Diệp Huyền cũng chỉ thử một chút mà thôi, song khi hắn dùng kiếm mô phỏng lại động tác của tàn ảnh đầu tiên thì lại chợt sững sờ.
Bởi vì có hiệu quả, đã thế còn rất mượt mà!
Hắn vui mừng không thôi, lại tiếp tục biểu diễn…
Rất nhanh sau đó, trên con đường đá, Diệp Huyền đã mô phỏng lại từng chiêu thức một.
Ở phía không xa, ánh mắt Diệp Tri Mệnh hiện lên vẻ khó tin: “Sao có thể… sao có thể thay đổi như vậy!”
Lúc này, chiêu thức mà Diệp Huyền biểu diễn và chiêu thức mà nàng hiểu là hoàn toàn khác nhau. Hiện giờ Diệp Huyền đang biểu diễn môn võ học này, à không, đây không còn là võ học nữa mà là kiếm đạo!
Hình như Diệp Tri Mệnh lại nhớ tới điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, đoạn siết chặt hai tay lại: “Cái tên này…”
Ở phía không xa, tốc độ của Diệp Huyền mỗi lúc một nhanh. Dần dần, xung quanh hắn xuất hiện những tàn ảnh còn kiếm ý và khí tức của hắn cũng đang bùng nổ!
Lúc này, kiếm đạo trên người hắn đã vượt qua cả kiếm tâm tự tại!
Không chỉ có vậy, trước mặt Diệp Huyền bỗng nhiên xuất hiện một con đường đá…
Có đường rồi!
Hắn bước theo con đường đá ấy. Hai bên xung quanh có một vài tàn ảnh, song những tàn ảnh này không biểu diễn mà đang học theo hắn.
Diệp Tri Mệnh thì đi chầm chậm phía sau Diệp Huyền.