Chương 2314. Phá đạo giả
Chương 2314. Phá đạo giả
Chương 2314: Phá đạo giả
Nhiều khi có rất nhiều chuyện ngươi phải thử.
Ngươi không thử thì sao biết được?
Ngươi không thử thì sao biết là không được?
Dù sao thì thử cũng sẽ không chết!
Còn về da mặt thì đối với Diệp Huyền, sĩ diện chẳng có tác dụng gì sất!
Khi ngươi lựa chọn không biết xấu hổ thì cũng là lúc cuộc đời ngươi phất lên!
Đúng lúc đó, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Lão giả này mặc một bộ trường bào màu đen, trong tay nắm một cái gương màu đen nốt.
Lão giả nhìn thấy Diệp Huyền bái sư bèn vội xua tay: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đừng có bái bừa.”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Vâng thưa sư phụ!”
Lão giả thấy hơi cạn lời, đang định lên tiếng thì hình như lại phát hiện ra điều gì đó, đoạn nhìn về phía A Âm.
A Âm khẽ mỉm cười.
Đôi mắt lão giả ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Là ngươi!”
A Âm gật đầu.
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Nàng ta là ai thế?”
Hắc bào lão giả do dự một lát rồi nhìn về phía A Âm, A Âm mỉm cười: “Không cần để ý đến ta! Các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi!”
Nghe vậy, hắc bào lão giả bèn hiểu ngay, hắn ta gật đầu: “Được được!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt có hơi kì lạ: “Tiểu hữu, ngươi…”
Diệp Huyền vội đi đến bên cạnh A Âm, hắn mỉm cười: “Ta và A Âm cô nương là bạn tốt, nếu tiền bối đã quen A Âm cô nương thì chúng ta chính là người một nhà! Nếu tiền bối không muốn cho ta truyền thừa cũng không sao, thật đấy, con người ta không thích cưỡng cầu!”
Hắc bào lão giả nhìn A Âm, trong lòng hiếm khi do dự.
Hắn ta không hiểu rốt cuộc Diệp Huyền và A Âm có quan hệ gì!
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Âm Nhi, không thể làm khó tiền bối được! Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi!
Âm Nhi!
Khóe miệng A Âm co rút…
Sắc mặt hắc bào lão giả lập tức thay đổi, hắn ta vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ xin dừng bước!”
Diệp Huyền quay người nhìn hắc bào lão giả, hắc bào lão giả do dự một lát rồi nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không phải âm hồn!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
Hắc bào lão giả trầm mặc.
Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía A Âm: “Lão đầu này lợi hại không?’
A Âm nhìn hắn, nàng đang định lên tiếng thì hắc bào lão giả lại kiêu ngạo nói: “Lão phu từng là Luân Hồi đại điện chi vương – Luân Hồi Vương, nắm quyển sinh tử luân hồi!”
Luân Hồi Vương!
Diệp Huyền chớp mắt, đoạn nói: “Tiền bối là một vị thiên thần!”
Hắc bào lão giả kiêu ngạo nói: “Lão phu không chỉ là thiên thần mà còn là một thiên thần có thực quyền!”
Diệp Huyền cạn lời.
Hóa ra những người bảo vệ đại đạo cũng chẳng khác gì thế tục, quan sai cũng chia ra có quyền và không có quyền.
Diệp Huyền thu hồi tâm tư và nói: “Tiền bối, ngươi đã chết rồi phải không?”
Hắc bào lão giả gật đầu, vẻ mặt rất u ám: “Đúng vậy! Sở dĩ ta còn giữ lại một phân hồn ở đây là để tìm một truyền thừa giả, ta muốn truyền lại Luân Hồi chi đạo. Nhưng tiếc là bao nhiêu năm nay chẳng ai thích hợp cả!”
Diệp Huyền vội vàng chỉ vào mình: “Tiền bối, ngươi thấy ta thế nào?”
Hắc bào lão giả nhìn hắn, do dự một lát rồi nói: “Nói thật thì ngươi cũng không phù hợp lắm đâu! Ta cần một người cực kì ổn trọng cơ! Bởi vì một khi có được Thần Kì Chi Ấn của Luân Hồi đại đạo thì sẽ có năng lực khiến người khác luân hồi trùng sinh. Nếu người này không đủ ổn trọng thì chẳng khác gì một tai họa đối với người trên thế gian!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thực ra tiền bối không biết đó thôi, người ngoài chỉ thấy bề ngoài ta huênh hoang nhưng lại không biết bên trong ta cực kì trưởng thành, ổn trọng.”
Hắc bào lão giả nhìn hắn: “Không nhận ra luôn ấy!”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Thực ra các hạ đã quyết định rồi đúng không?”
Hắc bào lão giả gật đầu, hắn nhìn Diệp Huyền: “Tiểu huynh đệ, ngươi là thiên tài, nhưng thực sự không thích hợp để nắm quyền Luân Hồi đại đạo, thế nên…”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiền bối không để ta thử thì sao biết ta không thể?”
Hắc bào lão giả cười khổ: “Cái này không thể thử được!”
Giữa trán Diệp Huyền bỗng xuất hiện một ấn kí thần bí.
Thần Kì Chi Ấn!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt của hắc bào lão giả ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, ta cũng là một người bảo vệ đại đạo.”
Hắc bào lão giả trầm giọng nói: “Điều này khiến lão phu thấy bất ngờ đấy, có điều nếu ngươi đã có được Thần Kì Chi Ấn thì ngươi càng không thể nắm quyền Luân Hồi đại đạo!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?’
Hắc bào lão giả nói: “Bởi vì một người chỉ có thể bảo vệ một loại đại đạo!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi mỉm cười: “Thôi vậy! Không cưỡng cầu!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người nhìn A Âm, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi!”
A Âm nhìn hắn: “Thực sự không cưỡng cầu sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta nghĩ vẫn nên thôi! Dẫu sao thì về sau ta cũng muốn trở thành một phá đạo giả!”
Phá đạo giả!
Nghe vậy, A Âm bèn híp hai mắt lại, còn sắc mặt hắc bào lão giả thì hơi thâm trầm.
Phá đạo giả!
Đây chính là kẻ thù của bọn họ!
Lúc này, Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Ta ủng hộ ngươi! Với thiên phú của ngươi sau này muốn phá đạo chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?’
Nói đoạn, nàng bèn kéo Diệp Huyền rời đi.
Người bảo vệ đại đạo?
Không!
Nàng càng mong muốn Diệp Huyền trở thành một phá đạo giả hơn.