Chương 2316. Ta cũng không có năng lực đó
Chương 2316. Ta cũng không có năng lực đó
Chương 2316: Ta cũng không có năng lực đó
Sắc mặt mọi người bèn trở nên kì quái!
Diệp Huyền cũng thấy hơi cạn lời.
Cái tên này giúp vô số người luân hồi, giờ lại muốn người khác giúp hắn ta luôn hồi, đã thế còn nhấn mạnh phải đưa hắn ta vào thiện đạo luân hồi nữa chứ!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tiền bối, ta phải làm thế nào?”
Hắc bào lão giả gật đầu: “Ngươi gọi Luân Hồi Thần Ấn ra đi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi gọi Luân Hồi Thấn Ấn ra. Hắc bào lão giả nhìn Luân Hồi Thần Ấn, ánh mắt hắn ta dần trở nên phức tạp: “Lão hữu, vĩnh biệt nhé!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Thôi động sức mạnh của nó, sau đó mở lối đi đến thiện đạo luân hồi!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn cảm nhận Luân Hồi Thần Ấn. Rất nhanh sau đó, Luân Hồi Thần Ấn chầm chậm rung lên. Đột nhiên, nó bắn ra những đường lục quang. Lục quang như một cánh cửa đứng sừng sững trước mặt mọi người!
Thiện đạo!
Hắc bào lão giả nhìn Diệp Huyền: “Ngươi phải thực hành sử dụng sức mạnh của cái ấn này nhiều hơn! Còn về sử dụng như thế nào thì ngươi có thể hỏi vị tiền bối bên cạnh ngươi đây!”
Nói đoạn, hắn ta bèn bước vào cánh cửa kia.
Uỳnh!
Hắc bào lão giả đã biến mất.
Diệp Huyền thu Luân Hồi Thần Ấn lại, sau đó nhìn A Âm: “Ngươi cũng chuyển thế hả?’
A Âm gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta mang theo kí ức không?”
A Âm lắc đầu: “Không!”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Nhưng ta nhớ là hình như hắn ta đâu có uống canh Mạnh Bà?”
A Âm khẽ cười: “Bởi vì chủ hồn của hắn ta đã vỡ tan, chỉ còn lại một phân hồn. phân hồn này có thể chuyển thế đầu thai thuận lợi hay không là cả một vấn đề, huống hồ còn muốn mang theo kí ức!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nếu như bạn bè ta ra đi, ta có thể để bọn họ lợi dụng Luân Hồi Thần Ấn để chuyển thế trùng tu không?”
A Âm nhìn hắn: “Trên lí thuyết thì có thể, có điều ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm như vậy!”
Diệp Huyền không hiểu, hỏi: “Tại sao?”
A Âm mỉm cười: “Vật này nắm giữ trật tự luân hồi, coi trọng công bằng công chính. Nếu ngươi hành động vì lòng riêng của mình như vậy thì nó sẽ rời khỏi ngươi! Hơn nữa, dù ngươi làm vậy thật thì cũng cần điều kiện là bạn ngươi phải tử vong một cách bình thường. Nói một cách đơn giản thì là không được thần hồn đều tan nát. Nếu thần hồn đều tan nát hoặc là bị giết hết sạch thì không thể vào luân hồi được!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
A Âm khẽ gật đầu: “Hiện giờ ngươi có muốn học cách điều khiển Luân Hồi Thần Ấn không?’
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên rồi!”
A Âm gật đầu: “Vậy thì dừng lại đây nửa ngày đi! Với ngươi mà nói thì thời gian nửa ngày có lẽ đủ rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đa tạ!”
Nói đoạn, hắn bèn ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này, A Âm điểm ngón tay lên giữa trán Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, vô số tín tức nhập vào đầu hắn.
Luân Hồi Thần Thuật!
Luân Hồi Thần Thuật đến từ Luân Hồi đại đạo, là một trong ba ngàn đạo thuật, thuộc loại thần thông, thế nên không thể so sánh với Đạo Kinh võ học được.
Có điều Diệp Huyền phát hiện, Luân Hồi Chi Thuật này thực sự rất nghịch thiên. Nó có ba tác dụng lớn. Tác dụng thứ nhất, Luân Hồi đại đạo có thể giúp hắn đạt tới Chứng Đạo cảnh đỉnh phong. Tác dụng thứ hai, nó có thể thi triển Luân Hồi Chi Thuật, mở ra con đường luân hồi thiện ác. Mội khi thi triển thuật này thì dù có là cường giả Chứng Đạo cảnh cũng không thể phản kháng. Đương nhiên, điều này được quyết định bởi thực lực của chính bản thân hắn. Nếu như thực lực hắn mà mạnh thì Luân Hồi Thần Thuật gần như không có giới hạn!
Về lí thuyết mà nói thì bất cứ người nào cũng có thể bị đưa đến ác đạo luân hồi!
Có điều hiện giờ thì không được, bởi vì Luân Hồi đại đạo đã sụp đổ. Bây giờ linh của Luân Hồi đại đạo thực ra đang ngủ say, bởi vì nó đã bị thương. Mặc dù không biến mất hoàn toàn, song nó vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
Hiện giờ Luân Hồi Thần Ấn chỉ còn lại ý thức theo bản năng, linh trí thực sự của nó cũng đang say ngủ.
Mặc dù linh của Luân Hồi đại đạo đang say ngủ, song vẫn không thể coi thường tác dụng của nó. Luân Hồi Thần Thuật cũng không phải thứ mà người bình thường có thể đối đầu được, nhất là đối với những âm hồn, chúng trời sinh đã bị thuật này khắc chế. Có thể nói, âm hồn mà đứng trước Luân Hồi Thần Thuật thì uy lực của Luân Hồi Thần Thuật phải tăng lên vài lần.
Tác dụng số ba là miễn dịch. Hắn có thể miễn dịch với tất cả luân hồi thần thông chi thuật và võ học, luân hồi thần thông thuật nào cũng không có hiệu quả với hắn!
Diệp Huyền không mượn Luân Hồi Thần Ấn để đạt tới Chứng Đạo cảnh. Hắn không muốn dùng cách này để vươn tới Chứng Đạo cảnh, bởi vì Luân Hồi Thần Ấn là một ngoại vật. Nếu dùng Luân Hồi Thần Ấn để đạt đến Chứng Đạo cảnh thì sau này nhỡ đâu Luân Hồi Thần Ấn rời khỏi hắn, vậy thì sức mạnh của hắn sẽ biến mất theo nó. Tới khi ấy đúng là đau trứng vô cùng!
Thế nên hắn vẫn sẽ lợi dụng Luân Hồi Thần Ấn, thế nhưng sẽ không ỷ lại vào nó!
Trong lúc Diệp Huyền luyện tập thì Diệp Tri Mệnh đã ra khỏi đại điện. Nàng ngồi trên bậc đá, hai tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, A Âm đột nhiên bước đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Tri Mệnh, nàng mỉm cười: “Người của Đại Uyên, ngươi rất đề phòng ta!”
Diệp Tri Mệnh chỉ nói: “Ta không đề phòng ngươi, thật đấy. Bởi vì ta biết, ngươi không có năng lực hại hắn.”
Nói đoạn, nàng ngừng lại rồi tiếp tục: “Ta cũng không có năng lực đó!”
A Âm khẽ cười: “Ngươi đang nói đến người phía sau hắn?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu.