Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 627 - Chương 2317. Chưa Gặp Bao Giờ

Chương 2317. Chưa gặp bao giờ Chương 2317. Chưa gặp bao giờ

Chương 2317: Chưa gặp bao giờ

A Âm mỉm cười, nàng không đáp lời.

Diệp Tri Mệnh nhìn A Âm: “Ngươi có thể trốn khỏi thiên nhãn của ta, ngươi cũng không đơn giản đâu!”

A Âm mỉm cười: “Đó là bởi vì thực lực của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thôi. Bằng không ta không thể che giấu mình khi đứng trước mặt ngươi đâu.”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi đi theo hắn làm gì?”

A Âm hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao?”

Diệp Tri Mệnh nói: “Chắc ngươi cũng đoán được!”

A Âm gật đầu: “Đạo Kinh! Ngươi muốn đi theo hắn để tìm Đạo Kinh!”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đúng vậy!”

A Âm khẽ nói: “Đạo Kinh…”

Diệp Tri Mệnh nói: “Có muột cuốn Đạo Kinh đang ở trên người ngươi đúng không?”

A Âm mỉm cười: “Ngươi đoán sai rồi! Đạo Kinh không có tác dụng với ta, cũng không đúng, phải nói là trừ khi có Đạo Kinh hoàn chỉnh, bằng không nó không có tác dụng gì mấy đối với ta!”

Đạo Kinh hoàn chỉnh!

Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Không biết có hi vọng thu thập đầy đủ Đạo Kinh không nữa!”

A Âm nói: “Người của Dương Gian đang tranh cướp Đạo Kinh!”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Rất nhiều người!”

A Âm khẽ mỉm cười: “Trước kia ta nhận được tin tức rằng Đạo Thạch đang ở trong tay hắn, đúng chứ?”

Diệp Tri Mệnh nhìn nàng: “Hóa ra ngươi đến vì Đạo Thạch!”

A Âm mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, Tam Sinh là một người bạn rất tốt của ta.”

Diệp Tri Mệnh trầm mặc.

A Âm quay đầu liếc nhìn, đoạn nói: “Ban đầu ta tưởng Tam Sinh cũng tới với hắn! Nhưng không ngờ nàng ta lại không tới! Có điều ta lại càng tò mò về hắn hơn! Một người thân mang ách nạn chi nhân mà vẫn có thể sống đến tận giờ, người bảo vệ phía sau hắn phải mạnh đến mức nào chứ!”

Nói đến đây, nàng lại nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ta biết Dương Gian hiện giờ có một người vô cùng không đơn giản, nàng chính là Ngũ Duy Thiên Đạo! Ngươi gặp nàng chưa?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Gặp rồi!”

A Âm mỉm cười, hỏi: “Nàng ta mạnh đến mức nào?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ta không biết!”

A Âm chớp chớp mắt: “Ngươi cũng không nhìn ra sao?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Nữ nhân đó đáng sợ lắm!”

Mộ Niệm Niệm là nữ nhân đáng sợ nhất mà nàng từng gặp, kể cả về thực lực lẫn trí thông minh!

A Âm khẽ nói: “Thực sự mong có cơ hội gặp nàng ta!”

Diệp Tri Mệnh nhìn A Âm: “Hiện giờ người có thực lực nhất Âm Gian là ai?”

A Âm nghĩ một lát rồi đáp: “Ngươi đang làm khó ta đấy!”

Diệp Tri Mệnh lại hỏi: “Hiện giờ Âm Gian có mấy người có thực lực?”

A Âm mỉm cười: “Câu này dễ trả lời hơn nè! Người thứ nhất là Âm Gian chi chủ, thực lực của người này đã đạt tới Chứng Đạo trong truyền thuyết từ hàng vạn năm trước rồi, còn về hiện tại… vẫn là một câu đố.

Người thứ hai chính là vị Nam Tạng Bồ Tát của Phật Gia, người này có tín niệm lớn, nguyện lực lớn, tu vi Phật pháp thâm sâu khó lường. Thực lực của hắn ta cũng là một câu đó! Bởi vì gần vạn năm nay chưa thấy hắn ta ra tay rồi! Lần cuối cùng hắn ta ra tay là bởi một kiếp năm ấy!”

Diệp Tri Mệnh trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Hết rồi sao?”

A Âm nói tiếp: “Còn hai người nữa, trong đó có một người tự nhốt mình ở tầng địa ngục thứ mười tám, tự nói là phải chịu hết khổ hình trên thế gian đến khi hết mệnh thọ… Nhưng tiếc là mệnh thọ của hắn ta ít nhất cũng phải chục vạn năm! Hơn nữa mặc dù nhục thân của hắn ta đã không còn, song linh hồn lại có thể ở thế gian ít nhất mấy chục vạn năm… Thế nên nếu hắn ta không nuốt lời thì ít nhất có thể tiếp tục bị dày vò hai mươi vạn năm… Đúng là một thời gian dài mà!”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Liệu hắn ta có tự vẫn không?”

A Âm lắc đầu: “Hắn ta đã từng nói nếu tự vẫn thì hời cho hắn ta quá! Hắn ta không cho phép mình chết thoải mái như vậy!”

Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Rốt cuộc đối phương đã làm chuyện gì mà phải đối xử với chính mình như vậy?”

A Âm lắc đầu: “Trừ Nam Tạng ra thì không ai biết hết!”

Diệp Tri Mệnh trầm tư một hồi rồi hỏi: “Người cuối cùng thì sao?”

A Âm mỉm cười: “Thanh Minh Đạo Quân của Đạo Đình, hắn ta là người làm mấy chuyện siêu độ. Thực lực của hắn ta cũng là một câu đố, bởi vì hầu như chưa từng thấy hắn ta ra tay bao giờ.”

Diệp Tri Mệnh trầm mặc một hồi rồi nói: “Thực ra bọn họ đều là những hộ đạo giả đúng không?”

A Âm gật đầu: “Đúng vậy! Bọn họ từng là những người bảo vệ trật tự.”

Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Thế tại sao ngày xưa ba ngàn đại đạo lại sụp đổ? Chẳng lẽ Đạo Đình và những người hộ đạo này không quan tâm hay sao? Hay là nội bộ giữa bọn họ xảy ra vấn đề?’

A Âm khẽ nói: “Năm xưa nội bộ giữa bọn họ xảy ra một vài vấn đề, thế nhưng trước đại nạn, tất cả vấn đề không còn là vấn đề nữa. Do đó bọn họ lại đồng tâm hiệp lực vượt qua, muốn loại trừ đi những sáng kiến giả có trật tự, cũng chính là những phá đạo giả!”

Nói đến đây, nàng bỗng lắc đầu cười rồi nhìn Diệp Tri Mệnh: “Người Đại Uyên, ngươi từng gặp phá đạo giả nào chưa?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Chỉ nghe thấy chứ chưa gặp bao giờ!”

A Âm mỉm cười: “Chẳng trách!”

Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Là sao?”

A Âm nhìn về phía xa xa, nàng khẽ nói: “Bọn họ không phải không muốn ngăn cản mà là không thể ngăn cản… Mỗi một phá đạo giả đều là một sự tồn tại hủy diệt trời đất, nhất là những phá đạo giả có thể phá vỡ mười đại đạo đứng đầu. Sự kinh khủng của họ là thứ mà ngươi không thể tưởng tượng nổi. Người ở tầng thứ mười tám địa phủ kia chỉ là một phá đạo giả bình thường, thế nhưng nếu hắn ta muốn đi, không ai ở Âm Gian này có thể giữ chân hắn ta.”

Nói đến đây, hình như A Âm nghĩ ra điều gì đó mà quay đầu nhìn về phía trong đại điện: “Hộ đạo nhân phía sau hắn là một phá đạo giả đúng chứ?”

Diệp Tri Mệnh nói: “Ta không biết, ta chưa từng gặp người đó.”

A Âm khẽ mỉm cười: “Chắc là một phá đạo giả rồi, chỉ là không biết đối phương là phá đạo giả cấp độ gì mà thôi… Nếu chỉ là phá đạo giả bình thường thì…”
Bình Luận (0)
Comment