Chương 2318. E là không được
Chương 2318. E là không được
Chương 2318: E là không được
Nửa ngày sau, Diệp Huyền bên trong Luân Hồi đại điện đã ra ngoài!
Trông hắn có vẻ có tinh thần lắm, trên gương mặt là nụ cười tươi rói.
Diệp Tri Mệnh và A Âm nhìn hắn, A Âm mỉm cười: “Thành công rồi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thành công rồi!”
A Âm khẽ mỉm cười: “Chúc mừng, thế mà ngươi lại có được cả hai loại thần ấn. Ở Đạo Đình, trường hợp như vậy cực kì hiếm gặp.”
Diệp Huyền khẽ nói: “A Âm cô nương, trước đó có nghe các ngươi nói về Đạo Đình, rốt cuộc Đạo Đình là thế lực như thế nào?”
A Âm mỉm cười: “Là một thế lực vô cùng vô cùng mạnh, trong đó toàn bộ đều là những người bảo vệ đại đạo!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hiện giờ ta cũng được coi là người của Đạo Đình chưa?”
A Âm khẽ mỉm cười: “Về lí thuyết mà nói thì đúng bởi ngươi là người bảo vệ đại đạo, nhưng ngươi bắt buộc phải được Đạo Đình sắc phong thì mới trở thành người của Đạo Đình. Ban nãy ta nghe Diệp Tri Mệnh cô nương nói, ngươi đã cứu Bỉ Ngạn Hoa ở Nại Hà Kiều đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Âm khẽ nói: “Thế ngươi có thể sẽ không trở thành người của Đạo Đình rồi!”
Diệp Huyền hỏi: “Nữ nhân đó?”
A Âm mỉm cười: “Đó không phải nữ nhân bình thường đâu, thân phận của nàng ta tôn quý vô cùng, có địa vị quan trọng ở Đạo Đình. Nếu nàng ta không đồng ý thì người khác không thể không nể mặt nàng ta.”
Diệp Huyền nói: “A Âm cô nương biết chuyện nàng ta làm sao?”
A Âm gật đầu: “Biết!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Nếu Đạo Đình đều có những người như vậy thì bọn họ có cầu xin ta gia nhập ta cũng sẽ không gia nhập!”
A Âm nhìn hắn: “Ngươi nói như vậy cũng không đúng! Bất cứ một thế lực nào cũng có người tốt người xấu. Bên trong Đạo Đình có một vài người tâm thuật bất chính, nhưng cũng có nhiều người chính nghĩa.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy cũng phải, chỉ là A Âm cô nương này, nàng ta làm như vậy nhưng ở Đạo Đình không ai ngăn cản nàng ta sao?”
A Âm lắc đầu: “Không ai đắc tội nàng ta vì một hoa linh nho nhỏ cả!”
Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi nhìn Diệp Huyền: “Trừ ngươi ra!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng không biết nàng ta là ai!”
A Âm khẽ mỉm cười: “Ác nhân đã thành, không thể thay đổi.”
Diệp Huyền nhìn nàng: “A Âm cô nương, ngươi cũng là một hộ đạo giả sao?”
A Âm lắc đầu: “Ta không được coi là hộ đạo giả, có điều ta cũng được coi là người của Đạo Đình.”
Đạo Đình!
Diệp Huyền trầm tư một lát rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Hắn vẫn chưa quyên mục đích lần này là lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy!
Ba người tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, A Âm chỉ về phía xa xa: “Phía trước khoảng trăm dặm chính là Liên Hoa Thánh Đài!”
Diệp Huyền tò mò hỏi: “Liên Hoa Thánh Đài?”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Đó là đạo trường của Nam Tạng Bồ Tát, chuyên dùng để siêu độ quỷ hồn.”
Nam Tạng Bồ Tát!
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật. Hắn liếc nhìn xung quanh, đoạn nói: “Hay là chúng ta đi đường vòng đi!”
A Âm nhìn hắn mà cười: “Ta nghe nói ngươi đã hủy diệt cả Cực Lạc Chi Giới!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Chúng ta đi đường vòng đi!”
A Âm lắc đầu: “Từ nơi này mà đi đường vòng thì phải bằng qua Kim Kê Sơn, phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đến được Phong Đô thành!”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi đừng lo lắng về Nam Tạng pháp sư, bởi vì Nam Tạng Bồ Tát đã lâu rồi không có hiện thân ở Liên Hoa Thánh Đài để siêu độ vong hồn.”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?’
A Âm khẽ nói: “Hiện giờ trật tự luân hồi chuyển sinh đã bị đảo loạn, cộng thêm việc không mấy có oan hồn đến Âm Gian thế nên Nam Tạng Bồ Tát đã rất lâu rồi không xuất hiện trên Liên Hoa Thánh Đài để siêu độ, bởi vậy ngươi không cần lo sẽ gặp hắn ta!”
Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu cười: “Trước kia, không biết bao nhiêu oan hồn muốn gặp được Nam Tạng Bồ Tát, bởi vì một khi được hắn ta siêu độ, dù có tội nghiệt lớn đến đâu cũng có thể rửa sạch, sau đó được thiện đạo đầu thai. Hơn nữa, nếu có cơ duyên còn được hắn ta thêm Phật pháp cho, kết thiện duyên, kiếp sau tiền đồ vô lượng!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Vậy thôi không đi đường vòng nữa!”
Hắn cũng tin mình không đến mức xui xẻo như vậy!
Ba người tiếp tục lên đường. Một lúc sau, Diệp Huyền đã nhìn thấy một tòa Liên Hoa Đài. Liên Hoa Đài cao chín trượng, rộng không biết bao nhiêu trượng. Phía trước Liên Hoa Đài còn có vài cái bồ đoàn, có điều những cái bồ đoàn này đã bám một tầng bụi dày.
Không chỉ có vậy, Liên Hoa Đài còn chăng đầy mạng nhện, vừa nhìn cái đã biết rất lâu chưa được dùng rồi.
Diệp Huyền liếc nhìn bốn phía xung quanh Liên Hoa Đài, xung quanh hiu hắt vô cùng.
A Âm khẽ nói: “Rất lâu trước kia ở đây cực kì náo nhiệt, đây cũng là một trong số ít những nơi thánh khiết ở Âm Gian, nhưng tiếc là hiện giờ…”
Diệp Huyền liếc nhìn Liên Hoa Đài và nói: “Chúng ta đi thôi!”
A Âm gật đầu.
Ba người đang định rời đi thì đúng lúc ấy, Liên Hoa Đài bỗng lóe lên một đường Phật quang. Trông thấy cảnh tượng ấy, cả ba đều sững sờ.
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi.
Mẹ kiếp, hắn thực sự đen đủi vậy sao?
Đúng lúc hắn đang định đánh bài chuồn thì bên trên Liên Hoa Đài, một tăng nhân khoác áo cà sa màu vàng kim đột nhiên xuất hiện. Phía sau tăng nhân này còn có Phật quang thánh khiết.
Nam Tạng Bồ Tát!
Sắc mặt Diệp Huyền có hơi gượng gạo, Nam Tạng Bồ Tát trước mắt này khiến hắn cảm giác như tinh không bao la vậy, sâu không lường được.
Nếu như đấu tay đôi với người ta e là hắn không đấu được…