Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 629 - Chương 2319. Ta Thấy Hơi Xấu Hổ!

Chương 2319. Ta thấy hơi xấu hổ! Chương 2319. Ta thấy hơi xấu hổ!

Chương 2319: Ta thấy hơi xấu hổ!

Sắc mặt Diệp Tri Mệnh cũng hơi khó xoi, cái tên Diệp Huyền này xui xẻo quá đi mất.

Nam Tạng Bồ Tát đã không xuất hiện biết bao nhiêu năm?

Ấy vậy mà cái tên này vừa tới cái là người ta đã xuất hiện?

A Âm nhìn Nam Tạng Bồ Tát, nàng không lên tiếng.

Nam Tạng Bồ Tát nhìn Diệp Huyền, trong mắt hắn ta là vẻ kinh ngạc: “Ách nạn chi nhân…”

Diệp Huyền trầm mặc.

Hiện giờ hắn đang nghĩ xem nên đánh hay là nên chạy?

Hoặc là lừa gạt?

Thế nhưng đại hòa thượng này coi bộ không dễ lừa cho lắm!

Lúc này, A Âm đứng bên cạnh đột nhiên chắp hai tay lại, mỉm cười: “Nam Tạng!”

Nam Tạng nhìn A Âm và khẽ mỉm cười: “Ngươi cũng ở đây à!”

A Âm gật đầu.

Nam Tạng khẽ nói: “Ngươi…”

A Âm chỉ cười chứ không đáp.

Nam Tạng mỉm cười: “Ta không hỏi nữa!”

A Âm nói: “Nam Tạng, ngươi cảm nhận được điều gì sao?’

Nam Tạng nhìn về phía Diệp Huyền: “Linh Minh Kiến Tính, ngươi là đệ tử Phật gia?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Cũng không phải!”

Nam Tạng nhìn hắn: “Ta nghe nói Cực Lạc Chi Giới bị một thiếu niên hủy diệt, thiếu niên đó từng có uẩn khúc với Cực Lạc Chi Giới, có phải là ngươi không?’

Diệp Huyền gật đầu: “Chính là ta!”

Nam Tạng khẽ cười: “Thiếu niên, tại sao ngươi lại hủy diệt Cực Lạc Chi Giới?’

Diệp Huyền nói: “Cực Lạc Chi Giới cướp thư ốc của ta, còn muốn giết ta!”

Nam Tạng thở dài: “Lòng tham!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Ta cảm nhận được khí tức của Vô Vọng trên người ngươi… Xem ra, hắn ta không chỉ truyền cuốn Đạo Kinh của Phật gia cho ngươi mà còn cho ngươi cả truyền thừa Phật pháp của mình nữa!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”

Nam Tạng nhìn hắn: “Ngươi không muốn nói điều gì với ta hay sao?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Phật Tổ nói, nếu sự trả thù sinh ra sự trà thù thì bao giờ mới kết thúc nó. Ta thấy chuyện này coi như bỏ qua đi!”

Phụt!

Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh không nhịn được mà phì cười, song lại cảm thấy không thích hợp nên cố nhịn lại. Nhưng trông nàng nhịn có hơi khổ cực…

A Âm ở bên cạnh cũng lắc đầu. Cái tên này đã hủy cả Cực Lạc Chi Giới của người ta rồi mà giờ còn bảo người ta là bỏ qua đi!

Da mặt của hắn dày vậy sao?

Nam Tạng nhìn Diệp Huyền, nhất thời cũng cạn lời. Rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp kiểu người như vậy!

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Nam Tạng Bồ Tát, Phật gia coi trọng công bằng công chính, đúng chứ?’

Nam Tạng gật đầu: “Đúng!”

Diệp Huyền nhìn đối phương: “Lúc ta bị Cực Lạc Chi Giới bắt nạt thì tại sao Nam Tạng không hiện thân ngăn cản bọn họ?’

Nam Tạng lắc đầu: “Đã lâu lắm ta không nhúng tay vào chuyện của Dương Gian rồi!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Tại sao giờ Nam Tạng lại hiện thân trách móc ta? Đây là công bằng sao?’

Nam Tạng nhìn hắn: “Sát nghiệt trên người ngươi không ít đâu, tội nghiệt hơi trầm trọng, ta có thể siêu độ giúp ngươi!”

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Nam Tạng Bồ tát, ngươi biết Bỉ Ngạn Hoa ở Nại Hà Kiều không?’

Nam Tạng gật đầu: “Biết!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nàng ta bị người ta dày vò biết bao lâu, chẳng lẽ những người dày vò nàng ta không có tội nghiệt trầm trọng sao? Tại sao không thấy Nam Tạng Bồ Tát siêu độ cho nàng?”

Nam Tạng không đáp lời.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta biết, bởi vì thực lực của nàng ta mạnh, thân phận không bình thường nên Nam Tạng Bồ Tát không dám siêu độ cho nàng ta, thậm chí còn không dám rủ lòng từ bi để cứu Bỉ Ngạn Hoa, đúng chứ?”

Nam Tạng nhìn hắn, vẫn không nói gì.

Diệp Huyền tiếp tục: “Phật gia coi trọng đại từ đại bi, nhưng Phật gia lại phải xem đối phương là ai mới rủ lòng từ bi sao?”

Nam Tạng thở dài một hơi, không đáp lời.

Diệp Huyền còn đang định nói gì đó thì A Âm ở bên cạnh kéo tay áo hắn lại. Diệp Huyền không dừng lại mà tiếp tục nói: “Nam Tạng Bồ Tát, ngươi nói địa ngục không trống thì thề không thành Phật, nhưng ngươi có từng nghĩ đến việc tại sao địa ngục lại không trống không? Vấn đề không phải ở địa ngục mà ở Dương Gian. Tại sao năm ấy lại có nhiều phá đạo giả như vậy? Bởi vì không công bằng, nếu đã không công bằng thì phải phản kháng. Như Cực Lạc Chi Giới ấy, bọn họ muốn có được Đạo Kinh nên tới cướp của ta. Bồ Tát, ngươi thấy thế nào về hành vi này của bọn họ?”

A Âm lại kéo tay áo hắn nhưng Diệp Huyền lại trừng mắt nhìn nàng “Đừng ngăn ta, ta còn phải lừa gạt tiếp, à không ta còn phải nói tiếp!”

Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Nam Tạng: “Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng theo ta thấy chẳng bình đẳng chút nào cả. Vị tiền bối truyền Phật pháp cho ta từng nói với ta rằng trong lòng hắn ta chúng sinh bình đẳng. Câu nói này ta tin, bởi vì hắn ta không hề tiêu chuẩn kép. Nam Tạng Bồ Tát, ngươi…”

A Âm ở bên cạnh đột nhiên kéo lấy tay Diệp Huyền, nói: “Hắn ta bảo muốn siêu độ cho ngươi, đó là để tinh hóa nhưng ác niệm nhân quả trên người ngươi. Điều này đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt! Có biết bao nhiêu người chỉ mong được hắn ta siêu độ nữa kia kìa!”

Diệp Huyền chớp mắt: “Siêu độ chẳng phải là muốn ta chết sao?”

Khóe miệng A Âm giật giật: “Ai bảo với ngươi là siêu độ tức là khiến ngươi chết? Ngươi chưa từng nghe câu Phật độ chúng sinh sao. Hắn ta nói muốn siêu độ cho ngươi là muốn siêu độ những ác niệm nhân quả không tốt trên người ngươi, ngươi hiểu chưa?’

Diệp Huyền nhìn A Âm: “Tại sao ngươi không nói sớm?”

A Âm xòe tay ra: “Tự ngươi cứ nói mãi ấy chứ!”

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Hiện giờ phải làm sao? Ta thấy hơi xấu hổ!”
Bình Luận (0)
Comment