Chương 2320. Ân oán đã kết thúc
Chương 2320. Ân oán đã kết thúc
Chương 2320: Ân oán đã kết thúc
Lúc này, Nam Tạng Bồ Tát đột nhiên bật cười: “Thực ra ngươi nói cũng đúng!”
Diệp Huyền nhìn Nam Tạng Bồ Tát, Nam Tạng Bồ Tát khẽ nói: “Thế giới này có rất nhiều nơi không hợp lí, ví dụ như Bỉ Ngạn Hoa mà ngươi vừa nói…”
Nói đến đây, hắn ta bèn thở dài một hơi.
A Âm ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nam Tạng Bồ Tát đừng tự trách, nếu không nhờ ngươi thì hai người kia đã biến mất từ lâu rồi!”
Nam Tạng lắc đầu: “Chúng ta đều biết những gì mà người kia làm ở Đạo Đình, nhưng lại không có ai chịu đứng ra…”
Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Về điểm này thì chúng ta không bằng ngươi!”
Diệp Huyền cười khổ: “Hiện giờ nữ nhân kia muốn báo thù ta này!”
Nam Tạng hỏi: “Nếu cho ngươi một cơ hội làm lại, ngươi vẫn sẽ làm vậy đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nam Tạng khẽ mỉm cười: “Đại thiện! Mặc dù tiểu huynh đệ bị ách nạn chi nhân cuốn lấy, nhưng vẫn có một tấm lòng lương thiện. Chẳng trách Vô Vọng lại truyền lại truyền thừa cho ngươi!”
A Âm đột nhiên nói: “Tấm lòng lương thiện?”
Nói đoạn, nàng còn liếc nhìn Diệp Huyền.
Nam Tạng gật đầu: “Ta không nhìn nhầm đâu!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ta hủy diệt Cực Lạc Chi Giới, ngươi không báo thù giúp bọn họ sao?”
Nam Tạng lắc đầu: “Chúng tăng nhân ở Cực Lạc Chi Giới tham lam vô độ, bọn họ rơi vào kết cục như vậy là do tự mình chuốc lấy. Hơn nữa theo như ta được biết thì ngươi không hề hủy diệt hoàn toàn Cực Lạc Chi Giới mà còn đang xây dựng lại!”
Diệp Huyền gật đầu.
Nam Tạng mỉm cười: “Coi như là báo đáp vậy, ta sẽ đọc một bài Đại Thừa Kim Cang Kinh siêu độ cho ngươi!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Có thể siêu độ ách nạn chi nhân trên người ta sao?”
Nam Tạng do dự một lát rồi lắc đầu: “E là không được!”
Diệp Huyền: “…”
Nam Tạng mỉm cười: “Có điều có thể rửa sạch những nhân quả ác niệm khác trên người ngươi!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Ngươi vất vả rồi!”
Nam Tạng khẽ gật đầu rồi bắt đầu niệm kinh văn. Rất nhanh sau đó, vô số kim sắc kinh văn bay về phía Diệp Huyền. Không lâu sau, Diệp Huyền đã được những kim sắc văn tự ấy bao trọn, những đường màu đen xung quanh hắn cũng bắt đầu trở nên mờ ảo!
Diệp Tri Mệnh nhìn kinh văn bao bọc lấy Diệp Huyền, không biết đang nghĩ gì.
A Âm cũng yên lặng nhìn Diệp Huyền và Nam Tạng.
Khoảng một canh giờ sau, Nam Tạng dừng lại, còn Diệp Huyền thì được bao bọc bởi một luồng Phật quang.
Hắn cử động chân tay, hình như phát hiện ra điều gì đó nên nhìn về phía Nam Tạng, nói: “Tại sao ta cảm giác cơ thể như nhẹ đi vậy?”
A Âm ở bên cạnh đột nhiên bảo: “Bởi vì những nhân quả lung tung trên người ngươi đều đã được rửa sạch, không nhân không quả tất nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn. Hơn nữa, siêu độ đại pháp đó còn tịnh hóa nhục thân ngươi, hiện giờ nhục thân ngươi không nhiễm chút tạp chất nào, ngươi muốn đạt đến Chứng Đạo cảnh sẽ càng đơn giản hơn!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn ngỡ ngàng. Hắn nhìn Nam Tạng, chắp hai tay lại: “Đa tạ!”
Lần này, hắn thực sự thấy bất ngờ, bởi vì hắn không nghĩ là Nam Tạng không những không gây phiền phức cho hắn mà còn giúp đỡ hắn!
Nam Tạng nhìn hắn: “Tiểu huynh đệ, ta vẫn luôn tin rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo! Chúng Phật của Phật gia cướp đi Đạo Kinh của ngươi, ngươi giết bọn họ, không thể chỉ trích được. Mà ngươi lại để lại truyền thừa của Phật gia, giúp đỡ Cực Lạc Chi Giới xây dựng lại. Đây là hành động lương thiện của ngươi, hôm nay ta giúp ngươi coi như báo đáp hành động lương thiện đó, kết thúc thiện quả này. Từ hôm nay về sau, Phật gia không còn ân oán gì với ngươi nữa, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền liếc nhìn Nam Tạng, hắn gật đầu: “Được!”
Nam Tạng khẽ gật đầu rồi nhìn A Âm: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, cơ thể hắn ta bèn trở nên hư ảo. Rất nhanh sau đó, hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyền đứng tại chỗ trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nhìn A Âm, nói: “Nếu ngày xưa hắn đồ sát cả Cực Lạc Chi Giới thì thế nào?”
A Âm mỉm cười: “Thế thì nếu hôm nay hắn không có chuẩn bị sẽ không thể rời khỏi nơi này được!”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
A Âm khẽ nói: “Mấy cường giả của Phật gia cướp thư ốc của hắn, đây là ác niệm, là hành vi ác. Trong lòng Nam Tạng Bồ Tát, Diệp Huyền giết bọn họ là không thể trách cứ gì cả, mà những người đó nhận kết cục như vậy cũng là do bọn họ tự chuốc lấy.
Thế nhưng Cực Lạc Chi Giới còn rất nhiều tăng nhân nghiên cứu Phật pháp, những người này đều vô tội! Diệp Huyền không giết bọn họ, đã thế còn trùng tu lại Cực Lạc Chi Giới. Trong lòng Nam Tạng Bồ Tát, đây là hành động lương thiện, nếu đã là hành động lương thiện thì phải nhận được thiện quả. Có điều…”
Nói đến đây, nàng bỗng dừng lại.
Diệp Huyền nhìn A Âm: “Có điều gì?”
A Âm khẽ nói: “Ngươi có được truyền thừa của một vị cao tăng Phật gia, vị cao tăng đó có chút vướng mắc với Nam Tạng Bồ Tát, thế nhưng hắn ta không nhắc đến chuyện này, cũng không chỉ điểm ngươi. Điều này có nghĩa là hắn ta không muốn giao thiệp với ngươi quá nhiều. Như ban nãy hắn ta nói đấy, ân oán giữa các ngươi đã kết thúc.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”
A Âm nhìn Diệp Huyền: “Ta có thể nhắc nhở ngươi một điều rằng hiện giờ nếu ngươi rời đi, sau khi trở về ngươi phải tu luyện thật tốt, về sau tiền đồ vô lượng. Nếu ngươi…”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Giờ ta về sẽ thành thực làm người, Âm Gian sẽ bỏ qua cho ta sao?”
A Âm trầm giọng nói: “Ngươi có thể giao Tam Sinh Thạch ra.”
Nghe đến đây, Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh bèn chau mày, nàng biết A Âm và Tam Sinh Thạch là bạn!
A Âm hỏi như vậy là đang kiểm tra Diệp Huyền, bởi vì hắn không biết điều này!
Diệp Huyền nhìn A Âm, hắn mỉm cười: “A Âm cô nương, Tam Sinh là bạn của ta, ta sẽ không giao nàng ta cho Âm Gian. Ta cũng không có tư cách giao nàng ta cho Âm Gian, bởi vì nàng ta không phải một vật phẩm của Diệp Huyền ta, ta có tư cách gì mà quyết định thay nàng ta chứ?”
A Âm nhìn thẳng vào hắn, một lát sau nàng khẽ mỉm cười: “Nàng ra đi theo ngươi thì ta yên tâm rồi!”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Ngươi là người bạn mà Tam Sinh nói!”