Chương 2321. Ta có năng lực tự bảo vệ mình
Chương 2321. Ta có năng lực tự bảo vệ mình
Chương 2321: Ta có năng lực tự bảo vệ mình
A Âm gật đầu: “Đúng vậy, ta chính là người bạn duy nhất của nàng ta ở Âm Gian. Nàng ta cũng là người bạn duy nhất của ta. Lần này ta tới tìm ngươi là để xem người mà nàng ta chọn, sở dĩ ta có thể tìm được ngươi là bởi trên người ngươi có khí tức của nàng ta, năm xưa ta và nàng ta sống cùng nhau chục vạn năm, khí tức của nàng ta là thứ mà ta quá đỗi quen thuộc.”
Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn về phía xa xa: “Cách nơi này sáu trăm sáu mươi dặm là Phong Đô thành, các ngươi vào thành thì đi về phía nam, nơi đó có một khu cấm địa. Khu cấm địa đó chính là Hoàng Tuyền Hà. Ở đó ít nhất phải có sáu cường giả Chứng Đạo cảnh trấn giữ, các ngươi muốn vào đó một cách quang minh chính đại là điều không thể.”
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi có cách gì không?”
A Âm gật đầu: “Ta không thể tiếp tục đi theo ngươi nữa!”
Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu cười: “Ta đánh giá thực lực của mình hơi cao rồi! Ban đầu ta thấy mình có thể chống lại được ách nạn chi nhân trên người ngươi, nhưng hiện giờ xem ra là ta không thể rồi. Ta có trực giác rằng nếu cứ tiếp tục đi theo ngươi thì sẽ xong đời!”
Diệp Huyền: “…”
A Âm lại nói: “Bỉ Ngạn Hoa mà ngươi vừa nói thực ra năm đó cũng không phải Nam Tạng Bồ Tát không nhúng tay vào chuyện này mà là sau khi nhúng tay vào sẽ không có kết quả gì cả. Lai lịch của nữ nhân đó đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi! Mà theo ta được biết thì sau khi nàng ta hay tin ngươi cứu Bỉ Ngạn Hoa đã rất tức giận, cực kì cực kì tức giận. Mà khi nàng ta tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngươi muốn lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy… Ta mà đi theo ngươi nữa thì e là khó thoát thân lắm, thế nên chúng ta chỉ đành chia tay tại đây thôi!”
Diệp Huyền gật đầu mỉm cười: “Bảo trọng!”
A Âm gật đầu: “Nếu như ngươi có thể trở về thì nhớ truyền lời cho Tam Sinh hộ ta. Bảo nàng ta đừng nghĩ đến việc đánh Âm Gian nữa! Nếu nàng ta không từ bỏ thì ngươi cứ bảo với nàng ta là ta rất khỏe, sẽ dành thời gian đi thăm nàng ta!”
Diệp Huyền đáp: “Được!”
A Âm khẽ mỉm cười: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người bay về phía xa xa. Không lâu sau, nàng hoàn toàn biến mất trước tầm mắt của Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh.
Diệp Huyền đứng tại chỗ trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền nhìn nàng, Diệp Tri Mệnh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Diệp Huyền cười khổ: “Tri Mệnh, lần này đi Phong Đô thành rất nguy hiểm…”
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi muốn ta rời đi?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Đây là ngươi nói đấy nhé, không phải ta nói đâu!”
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tri Mệnh bèn giật giật. Nàng lắc đầu cười: “Cái tên này, đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn bước về phía xa xa.
Diệp Huyền vội vàng đi theo, hắn nói: “Tri Mệnh, ngươi nhìn xem, Nam Tạng lợi hại như vậy nhưng không muốn có một chút dính líu nào đến ta… Còn cả A Âm nữa, đối phương thần bí như vậy, song cũng không dám tiếp tục đi theo ta. Ta biết, chắc chắn hai người họ đều cảm nhận được sự nguy hiểm của ta, thế nên mới làm như vậy, ngươi…”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Nếu ngươi đã biết có nguy hiểm thì tại sao còn tới Phong Đô thành?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi biết mà, con người ta thực ra rất sợ chết, ta sẽ không làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Lần này ta tới Phong Đô thành đã có sự chuẩn bị, nắm chắc từ trước rồi!”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Để ta đi theo ngươi đi! Ta sẽ giúp đỡ ngươi được nhiều! Còn về nguy hiểm thì ngươi yên tâm, lần này tới Phong Đô thành ta cũng nắm chắc rằng mình không sao!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi lừa ta!”
Diệp Tri Mệnh lạnh lùng cười: “Là ngươi lừa ta trước thì có!”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa xa.
Diệp Huyền thở dài một hơi rồi cũng đi theo.
Trên đường đi.
“Tri Mệnh, ngươi coi ta là bạn từ khi nào thế?”
“Ta chưa bao giờ coi ngươi là bạn cả! Ta đang lợi dụng ngươi!”
“Ngươi nói như vậy làm ta đau lòng quá!”
“Ta đang lợi dụng ngươi thật mà, lợi dụng ngươi để tìm Đạo Kinh, lợi dụng ngươi để đối phó với thế lực phía sau ta…”
“Tri Mệnh, tại sao ngươi lại mang dáng vẻ một tiểu nữ hài thế này? Ngươi có khôi phục được bản thể không? Ngươi mà khôi phục bản thể thì chắc chắn xinh đẹp hơn bây giờ nhiều nhỉ?”
“Im mồm!”
“Hay là ngươi khôi phục bản thể cho ta xem đi?”
“Ngươi câm miệng đi!”
“Ta chỉ xem một tí thôi…”
“Cút!”
“…”
Phong Đô thành.
Phong Đô thành rất lớn, cả tòa thành tỏa ra âm khí và tử khí ngút trời.
Âm u lạnh lẽo!
Đây là cảm giác đầu tiên khi tới Phong Đô thành của Diệp Huyền!
Từ trước đến nay hắn chưa từng tới nơi nào âm u lạnh lẽo như vậy. Cả tòa thành tràn ngập âm khí và tử khí. Nơi này thực sự là nơi người sống chớ nên tới gần.
Nếu không phải hắn có Tử Vực thì cũng không thích ứng được với nơi này!
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn bèn quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Tri Mệnh, ngươi không sao chứ?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Không sao!”
Diệp Huyền gật đầu rồi nhìn về phía cổng vào Phong Đô thành. Ở đó có rất nhiều âm hồn đang lượn lờ.
Hắn khẽ nói: “Tri Mệnh, ngươi thực sự muốn đi theo ta sao?”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn :”Ngươi muốn tới đó thật à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Diệp Tri Mệnh nói: “Thế thì ta đi cùng ngươi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Ta nói thật đấy, ta tự có năng lực bảo vệ mình.”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi theo ta tới nơi này đã đủ thành ý lắm rồi, thực sự không cần thiết phải mạo hiểm cùng ta, ta nói thật đấy.”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ngươi sợ liên lụy đến ta, sau đó áy náy cả đời đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Diệp Tri Mệnh trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Không có sự giúp đỡ của ta thì ngươi cũng không có được Hoàng Tuyền Thánh Thủy đâu!”
Nói đoạn, nàng bèn bước về phía xa.
Diệp Huyền trầm ngâm một hồi rồi đi theo.