Chương 2322. Ngươi không mạnh cho lắm
Chương 2322. Ngươi không mạnh cho lắm
Chương 2322: Ngươi không mạnh cho lắm
Hai người lợi dụng Ẩn Hồn Thạch mà A Âm đưa cho và tiến vào Phong Đô thành một cách thuận lợi. Sau khi vào Phong Đô thành, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh đều hơi mất tự nhiên!
Nơi này nhiều âm hồn quá!
Hơn nữa có một vài âm hồn trông mặt mày dữ tợn, khó coi chết đi được.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hắn nhận ra Phong Đô thành này rất phồn hoa.
Ở đây nhiều nhà lầu cao, trên đường có vô số linh xa, còn có cả những âm hồn qua lại nườm nượp, hai bên đường là các thể loại cửa tiệm…
Hơi khác so với Âm Gian trong tưởng tượng của hắn!
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Những âm hồn ở đây chắc đều không thể luân hồi, hoặc là có một vài hồn tu chuyên tâm tu luyện hồn phách!”
Diệp Huyền liếc nhìn những âm hồn ấy, thực lực của những âm hồn này cũng không hề yếu, thậm chí còn một vài âm hồn còn đạt Quy Nguyên Phá Giới cảnh!
Có điều hắn chưa thấy âm hồn nào đạt Độn Nhất cảnh!
Rất rõ ràng, cường giả Độn Nhất cảnh ở Âm Gian rất ít.
Hai người không lãng phí thời gian mà tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh tới cấm địa của Phong Đô thành!
Hoàng Tuyền Hà!
Trước mặt hai người là một khu rừng rậm. Bên trong khu rừng này là Hoàng Tuyền Hà trong truyền thuyết.
Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh vừa mới lại gần khu rừng rậm đã cảm nhận được vô số luồng khí tức lớn mạnh!
Những luồng khí tức lớn mạnh này khiến sắc mặt hai người thay đổi!
Rất mạnh!
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm nghị, nơi này quả nhiên không đơn giản!
Cũng may mà bọn họ có Ẩn Hồn Thạch của A Âm, bằng không cả hai đều không thể lại gần nơi này.
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn bèn nhìn Diệp Tri Mệnh, dùng huyền khí truyền âm: “Vào tháp!”
Diệp Tri Mệnh gật đầu, sau đó bèn vào bên trong Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền chầm chậm bước đi trong bìa rừng, nhờ có Ẩn Hồn Thạch nên hắn thuận lợi né tránh những luồng khí tức lớn mạnh kia. Sau khi tiến vào bìa rừng, Diệp Huyền nhận ra khắp nơi đều tràn ngập những lá phù quỷ dị thần bí. Những lá phù này treo đầy trên những cây cổ thụ, kì bí vô cùng.
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Đây là Quỷ Phù Trận, chuyên phá mọi ẩn thân chi thuật trên thế gian.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có tác dụng với Ẩn Hồn Thạch không?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Không có, cơ mà ngươi vẫn phải cẩn thận, đừng chạm vào những lá phù này!”
Diệp Huyền gật đầu rồi chầm chậm đi về phía xa. Trong lúc đó, hắn không dám đụng vào những lá phù này. Hắn hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình, một khi bị phát hiện thì không biết sẽ có bao nhiêu cường giả Âm Gian tới bao vây tấn công mình!
Không thể để xảy ra sai sót nào!
Diệp Huyền chầm chậm bước đi. Không lâu sau, hắn dừng lại, ở phía trước cách hắn không xa có treo rất nhiều âm hồn. Âm hồn này bị đóng đinh trên một cây cổ thụ thần bí, trên người thỉnh thoảng lóe liên tia sét, mỗi lần lóe lên tia sét là những âm hồn này đều kêu gào thảm thiết!
Diệp Huyền nhìn những âm hồn, trầm giọng nói: “Mấy tên này tới để trộm Hoàng Tuyền Thánh Thủy nhỉ?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Chắc là vậy, Âm Gian đã giam bọn họ tại đây. Rất rõ ràng là muốn ngăn chặn những người tới trộm Hoàng Tuyền Thánh Thủy.”
Diệp Huyền liếc nhìn những âm hồn và lắc đầu: “Thê thảm thật đấy!”
Nói đoạn, hắn lại đi về phía trước.
Diệp Tri Mệnh nói: “Ngươi cũng có thể bị treo ở đây đấy!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Còn lâu nhé!”
Diệp Tri Mệnh nói: “Thế thì cẩn thận vào!”
Diệp Huyền gật đầu, giờ hắn lại càng cẩn thận hơn.
Nơi này thực sự rất nguy hiểm!
Thực sự lúc nào cũng có thể giật mình kinh hãi.
Đi được khoảng một khắc sau, hắn bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước cách hắn vài trượng có một cái đầu đầy máu được treo trên một cây cổ thụ. Cái đầu dính đầy máu đó còn cả da thịt, không phải âm hồn, nhưng hắn phát hiện bên trong cái đầu đó nhốt một linh hồn.
Không cần nói cũng biết đây là một người bị giam giữ tại đây, có điều chắc cái tên này mạnh hơn những âm hồn trước đó.
Diệp Huyền nhìn cái đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc đó, cái đầu khẽ ngước lên, sau đó nhìn về phía hắn!
Cơ thể Diệp Huyền khựng lại, hắn nhìn về phía cái đầu. Cái đầu cũng nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười u ám.
Diệp Huyền trầm mặc.
Mẹ kiếp!
Người này có thể nhìn thấy hắn?
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Chuẩn bị chuồn bất cứ lúc nào!”
Diệp Huyền gật đầu, thế nhưng hắn biết hiện giờ mà chuồn thì cũng chỉ có con đường chết.
Hắn rất bình tĩnh, có sóng to gió lớn nào mà hắn chưa từng trải qua?
Diệp Huyền nhìn cái đầu kia, hắn nhếch khóe miệng, nở một nụ cười.
Cái đầu sững sờ, cái tên này bình tĩnh quá vậy?
Diệp Huyền đi về phía cái đầu lâu. Hắn quan sát cái đầu mà không nói chuyện, vẻ mặt rất bình tĩnh và cũng rất thong thả.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Ngươi đang giả vờ bình tĩnh!”
Diệp Huyền đột nhiên lấy bội kiếm của thanh sam nam tử ra rồi đưa kiếm đến trước cái đầu.
Trông thấy thanh kiếm ấy, đôi đồng từ của cái đầu bèn co lại. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Thanh kiếm này…”
Diệp Huyền chỉ cười chứ không nói.
Cái đầu nhìn hắn: “Ngươi… là phá đạo giả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Cái đầu nhíu mày: “Nhưng mà ta có thể cảm nhận ngươi không mạnh cho lắm, ngươi…”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, mí mắt cái đầu bèn giật giật, hắn ta không dám nói tiếp.
Phá đạo giả!
Loại người này cực kì đáng sợ.
Diệp Huyền quan sát cái đầu: “Tại sao ngươi lại bị nhốt ở đây?”
Cái đầu trầm giọng nói: “Hoàng Tuyền Thánh Thủy!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Ngươi thất bại rồi à?”