Chương 2323. Ta chịu được
Chương 2323. Ta chịu được
Chương 2323: Ta chịu được
Cái đầu liếc nhìn hắn mà không đáp lời.
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía xa xa, hắn mỉm cười: “Thực không dám giấu, bản tôn đến đây cũng là vì Hoàng Tuyền Thánh Thủy.”
Cái đầu kia đột nhiên nói: “Ngươi thật sự là phá đạo giả à?”
Diệp Huyền nhìn cái đầu và nhíu mày: “Ngươi muốn nếm thử kiếm của bản tôn không?”
Nói đoạn, hắn nắm chặt thanh kiếm và chĩa kiếm lên trán cái đầu.
Cái đầu cũng không hoảng sợ mà nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt bình tĩnh: “Các hạ, nếu thanh kiếm này thực sự là của ngươi thì tại sao ta cảm giác nó và ngươi không giống nhất thể?”
Diệp Huyền im lặng.
Cái tên này không dễ lừa!
Đúng lúc đó, kiếm linh đột nhiên rung chuyển, sau đó hóa thành một đường huyết quang và nhập vào trán Diệp Huyền.
Khoảnh khắc ấy, người là kiếm, mà kiếm cũng là người!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt của cái đầu bèn thay đổi, hắn ta lập tức nói: “Ban nãy ta đã đắc tội, mong các hạ lượng thứ!”
Khoảnh khắc ấy, hắn ta đã tin lời Diệp Huyền nói!
Theo hắn ta, thanh kiếm này có thể dung hợp với Diệp Huyền thì chắc chắn đó là kiếm của Diệp Huyền!
Bởi vì loại kiếm cấp bậc như thế này chắc chắn không thể thần phục người ngoài được.
Đương nhiên, hắn ta không ngờ là trong lòng thanh kiếm này, Diệp Huyền không phải người ngoài.
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, hắn quan sát đầu lâu rồi nói: “Ngươi bị nhốt ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Đầu lâu trầm giọng nói: “Một vạn chín nghìn năm!”
Hai vạn năm!
Mí mắt Diệp Huyền giật giật. Mẹ kiếp, tàn nhẫn quá nhỉ?
Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: “Như này đi, đợi tí nữa ta xong việc rồi sẽ cứu ngươi ra ngoài!”
Hiện giờ hắn muốn xoa dịu cái tên này đã, để đối phương không làm loạn. Bằng không một khi kéo những cường giả Âm Gian tới thì thực sự xong đời luôn!
Cái đầu kia do dự một lát rồi nói: “Không cần!”
Ánh mắt Diệp Huyền ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài?”
Cái đầu kia lắc đầu: “Thực không dám giấu, hiện giờ ta đã có năng lực phá vỡ phong ấn bên trong cơ thể của mình, nhưng ta đang đợi, đợi bọn họ lơ là một chút thôi là ta sẽ thoát ra ngoài.”
Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía xa xa: “Theo như ta quan sát thì mỗi khi đến ngày lễ đặc biệt, cũng chính là Quỷ Tiết trăm năm một lần ở Dương Gian ấy, hôm đó những cường giả Âm Gian sẽ tụ tập lại với nhau. Tới khi đó, nơi này sẽ không được canh chừng chặt chẽ, ta chuẩn bị sẽ trốn thoát vào lúc đó.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Quỷ Tiết?’
Cái đầu gật đầu: “Một tháng nữa là đến Quỷ Tiết!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thôi vậy, ta không cưỡng cầu ngươi nữa! Ngươi bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn bèn bước đi về phía xa xa.
Lúc này, cái đầu bỗng nói: “Tiền bối cũng phải bảo trọng!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn tự tin vô cùng: “Yên tâm, dù Nam Tạng và Âm Gian chi chủ, cả vị Thanh Minh Đạo Quân liên thủ với nhau cũng không làm gì được ta đâu!”
Nói đoạn, hắn bèn rời đi một cách tiêu sái.
Ánh mắt cái đầu ở phía sau ánh lên vẻ kính trọng…
…
Ở phía xa xa, Diệp Huyền thở phào một hơi, may mà xử lí xong cái tên kia! Bằng không thực sự rất nguy hiểm!
Với thực lực hiện giờ của hắn thì chưa đủ để tung hoành Âm Gian đâu!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn đã ra khỏi bìa rừng.
Bên ngoài bìa rừng, tầm nhìn trở nên mịt mờ, bầu trời như một biển máu, đỏ một cách quỷ dị.
Trước mắt là một con sông, phóng tầm mắt khoảng ba trăm dặm, nước sông lóng lánh như thủy ngân, trông vui mắt vô cùng.
Ở bên bờ sông có một bia đá, trên bia đá có hai hàng chữ:
Hoàng Tuyền Hà, Hoàng Tuyền Hà, thấy sông là thấy Âm Dương cách biệt.
Kiếp trước? Kiếp này? Tất cả đều qua Nại Hà.
Hoàng Tuyền Hà!
Đây là lần đầu tiên Diệp Huyền nhìn thấy Hoàng Tuyền Hà, không thể không nói hắn có hơi kinh ngạc.
Nước sông như thủy ngân, sóng dập dờn, nhìn như một ngân hà.
Lúc này, giọng nói của Diệp Tri Mệnh vang lên trong đầu hắn: “Chắc Hoàng Tuyền Thánh Thủy ở dưới đáy Hoàng Tuyền Hà, có điều ngươi phải chuẩn bị tâm lí.”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Là sao?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Nhìn thấy nước Hoàng Tuyền Hà không? Nước sông này có thể ăn mòn nhục thân, ta chắc chắn nhục thân của ngươi không thể chống lại nước Hoàng Tuyền Hà!”
Diệp Huyền nhìn Hoàng Tuyền Hà và khẽ cười: “Có được hay không thì phải thử mới biết!”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía Hoàng Tuyền Hà.
Đúng lúc đó, một luồng khí tức cực lớn đột nhiên quét qua Hoàng Tuyền Hà.
Mặt Diệp Huyền đanh lại, khí tức mạnh quá!
Xem ra, nơi này được cường giả siêu cấp trấn thủ!
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Người ban nãy ít nhất cũng phải đạt Chứng Đạo cảnh.”
Diệp Huyền gật đầu, Âm Gian đúng là không đơn giản. Hiện giờ xem ra thực lực của Dương Gian không bằng Âm Gian rồi.
Sau khi vị cường giả thần bí kia rời đi, Diệp Huyền bèn xuống Hoàng Tuyền Hà. Tuy nhiên, khi hắn vừa mới xuống sông thì lập tức chau mày, cùng lúc đó hắn nhanh chóng rụt chân về.
Đau!
Vừa mới bước xuống là thấy như bị kim đâm vào vậy, đau vô cùng!
Diệp Huyền có hơi kinh ngạc, nhục thân của hắn hiện giờ đến cường giả Độn Nhất cũng khó đả thương được nhưng lại không thể chống lại được Hoàng Tuyền Hà này!
Hơi khó nhỉ!
Diệp Tri Mệnh nói: “Chắc Hoàng Tuyền Thánh Thủy ở dưới đáy Hoàng Tuyền Hà này. Hiện giờ ngươi lại không thể dùng kiếm ý hoặc những sức mạnh khác để tiến vào mà chỉ có thể vào từ từ thôi, mà nhục thân của ngươi…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không sao, ta chịu được!”
Nói đoạn, hắn bèn xuống Hoàng Tuyền Hà.