Chương 2324. Cho ta một chút thời gian
Chương 2324. Cho ta một chút thời gian
Chương 2324: Cho ta một chút thời gian
Vừa mới xuống Hoàng Tuyền Hà, Diệp Huyền không khỏi hít một hơi, má nó đau quá đi mất!
Hoàng Tuyền Hà không thể hủy diệt nhục thân của hắn, thế nhưng nhục thân của hắn cũng không thể hoàn toàn ngăn lại sức mạnh ăn mòn của Hoàng Tuyền Hà.
Nói một cách đơn giản thì là hắn không chết được, nhưng sẽ rất đau.
Diệp Huyền siết chặt hai tay rồi chầm chậm đi về phía xa xa. Khi cả người hắn chìm hẳn xuống Hoàng Tuyền Hà mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là đau đến chết đi sống lại!
Kiểu đau khi bị ăn mòn cơ thể này thực sự không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Điều quan trọng là hiện giờ hắn không thể thôi động sức mạnh để chống lại sức mạnh ăn mòn này. Bằng không với thực lực của hắn hoàn toàn có thể dùng kiếm ý của mình để ngăn lại nước Hoàng Tuyền Hà. Thế nhưng hiện giờ hắn không thể làm như vậy, hắn mà phóng kiếm ý ra là chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Diệp Huyền siết chặt hai tay, chầm chậm gia tăng tốc độ.
Bên trong Giới Ngục tháp, Diệp Tri Mệnh cứ nhìn như vậy.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền trước mắt cho nàng một cảm giác xa lạ.
Ngày thường cái tên này cứ hi hi ha ha, trông chẳng đáng tin chút nào, thế nhưng lúc này nàng nhận ra trên người tên này có rất nhiều ưu điểm.
Hắn tâm chí kiên định, có thể chịu đựng những thứ mà người khác không thể chịu được!
Nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn mà Diệp Huyền phải chịu, loại đau khổ này chắc chắn không khác gì lăng trì.
Ấy thế mà cái tên này lại có thể chịu đựng được!
Hồi lâu sau, Diệp Tri Mệnh thở dài một hơi.
Trong Hoàng Tuyền Hà, Diệp Huyền chầm chậm bước sâu xuống dưới con sông, khi đi được khoảng nửa canh giờ thì bỗng nhiên hắn phát hiện, hiện giờ không chỉ nhục thân của mình bị ăn mòn mà đến cả linh hồn cũng đang bị ăn mòn!
Linh hồn và nhục thân đều bị ăn mòn!
Khi linh hồn bắt đầu bị ăn mòn, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi!
Nhục thân bị ăn mòn thì còn có thể nhịn được, thế nhưng linh hồn bị ăn mòn thì hắn thấy hơi hoảng loạn đấy!
Linh hồn bị ăn mòn, sự đau khổ phải gấp mười lần khi nhục thân bị ăn mòn!
Diệp Huyền dừng lại!
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Về đi!”
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười: “Đã tới đây rồi sao có thể bỏ cuộc giữa chừng chứ?”
Nói đoạn, hắn bèn tiếp tục đi về phía trước.
Hiện giờ không giống trước đó, mỗi một bước đi của Diệp Huyền đều vô cùng khó khăn, cứ như là bị treo thêm cả ngàn cân vào vậy, khó hạ bước vô cùng.
Đúng là quá đau khổ!
Linh hồn và nhục thân đều đang bị ăn mòn, còn hắn lại không thể dùng sức mạnh của mình để chống lại sự ăn mòn này.
Trong sông, chỉ cần một chút sức mạnh thôi cũng có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Diệp Huyền cắn chặt răng, đi từng bước về phía sâu Hoàng Tuyền Hà. Mà lúc này, ý thức của hắn bỗng trở nên mơ hồ.
Mỗi khi ý thức trở nên mơ hồ là hắn sẽ cắn vào đầu lưỡi của mình, cảm giác đau này sẽ khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.
Bên trong Giới Ngục tháp, Diệp Tri Mệnh nói: “Có đáng không?”
Diệp Huyền không trả lời nàng, hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng xuống đáy Hoàng Tuyền Hà mà thôi.
Khoảng một canh giờ sau, hắn bỗng nhiên dừng bước. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, cả người run rẩy như bị co giật, thế nhưng trên gương mặt hắn vẫn thoáng vẻ hưng phấn.
Hắn đã đi tới đáy rồi!
Ở phía trước cách Diệp Huyền không xa có một phù văn trận pháp cực lớn. Ở giữa phù văn trận pháp này là một cái bình nhỏ màu xanh lục. Bên trong cái bình nhỏ đó đựng dịch thể màu xám.
Diệp Huyền run rẩy nói: “Tri Mệnh, đó là Hoàng Tuyền Thánh Thủy sao?”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc một hồi rồi nói: “Dịch thể màu xám này tượng trưng cho linh hồn và tử vong… Đây chính là Hoàng Tuyền Thánh Thủy!”
Diệp Huyền đang định qua đó thì hắn lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng dừng lại.
Trận pháp!
Ở dưới đáy Hoàng Tuyền Hà có một trận pháp cực lớn, trừ trận pháp này ra thì hắn còn có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh nữa!
Dưới này có cường giả trấn thủ!
Mẹ kiếp!
Âm Gian có nhiều cường giả bảo vệ Hoàng Tuyền Thánh Thủy vậy sao?
Diệp Huyền cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, một lát sau hắn trầm giọng nói: “Tri Mệnh, ngươi có cảm nhận được cường giả đó ở đâu không?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Cách đây khoảng trăm trượng về phía bên phải!”
Diệp Huyền nhìn về phía bên phải, cách đó trăm trượng chẳng có cái gì cả!
Diệp Tri Mệnh nói: “Đối phương đang ẩn mình trong bóng tối!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thế thì phải làm sao đây?
Nếu hắn động vào Hoàng Tuyền Thánh Thủy thì chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Nhất thời Diệp Huyền rơi vào trầm tư.
Diệp Tri Mệnh cũng trầm mặc, hiện giờ tình cảnh của Diệp Huyền đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nếu hắn muốn cướp Hoàng Tuyền Thánh Thủy thì chắc chắn sẽ kinh động đến cường giả nơi này, nhưng hiện giờ nếu hắn rời đi thì chắc chắn sẽ không cam tâm!
Hắn tới đây thực sự chẳng dễ dàng gì!
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Bắt buộc phải đưa ra quyết định!”
Diệp Huyền nhìn Hoàng Tuyền Thánh Thủy, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Tri Mệnh, ngươi có thể giúp ta tránh khỏi phù văn đại trận này không?”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
Diệp Huyền cười khổ: “Giờ rời đi thì không cam tâm quá!”
Diệp Tri Mệnh nói: “Cho ta một chút thời gian!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn Hoàng Tuyền Thánh Thủy phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.