Chương 2325. To gan
Chương 2325. To gan
Chỉ là to gan mà thôi
Khoảng một khắc sau, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Đây là Cổ Thần Phù Trận, chuyên dùng để giam cầm. Nếu như ngươi kinh động đến trận này thì sẽ lập tức bị nhốt lại ngay. Thế nhưng, không có sức mạnh thì trận này sẽ không thôi động. Vậy nên tí nữa ngươi chỉ có hai lựa chọn, đó chính là cố chấp cướp lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy rồi lập tức chạy trốn. Nhưng làm như vậy sẽ kinh động đến cường giả nơi này, điểm này nếu ngươi không có chính sách đối phó thì không thể lấy được Hoàng Tuyền Thánh Thủy đi đâu!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói đoạn, hắn bèn nhắm mắt lại: “Đại tỷ, ta có thể lợi dụng Không Gian Đạo Tắc không?”
Đạo Tắc!
Hắn vẫn chưa quên trong tháp của mình có Đạo Tắc. Những Đạo Tắc này không phải để trưng thôi đâu, chỉ là chưa đến thời cơ thích hợp để dùng mà thôi!
Điều đáng chú ý là con bài cuối cùng của hắn không phải là Đạo Kinh võ học mà là Giới Ngục tháp!
Hiện giờ cơ thể cửa hắn đã có thể chịu được phần lớn sức mạnh của Giới Ngục tháp!
Một lát sau, giọng nói của đại tỷ vang lên trong đầu hắn: “Mặc dù không gian ở đây được trận pháp gia cố, song lại không được đại đạo pháp tắc che chở, thế nên ngươi có thể lợi dụng không gian để đi về phía Hoàng Tuyền Thánh Thủy. Có điều ta nhắc nhở ngươi, cường giả nơi này vô cùng nhiều, trong đó sợ là còn có cả loại cường giả cưỡng chế phong tỏa không gian kia, một khi những cường giả này ra tay thì ngươi khó mà chạy thoát khỏi Âm Gian!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn chầm chậm đi về phía cái bình màu xanh lục, bên trong bình ít nhất phải có hai mươi giọt Hoàng Tuyền Thánh Thủy!”
Hai mươi giọt!
Đây là thánh vật mà Âm Gian đã tích lũy biết bao nhiêu năm!
Lúc này, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên nói: “Ta biết, ngươi không làm những chuyện mà ngươi không chắc chắn, ngươi có con bài cuối cùng nào không?”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, rồi nói: “Ta có con bài cuối cùng gì chứ? Chỉ là ta to gan mà thôi!”
Nói đoạn, Đạo Tắc bèn xuất hiện giữa trán của Diệp Huyền. Khoảnh khắc Đạo Tắc xuất hiện, một tiếng gào phẫn nộ đột nhiên vang lên từ phía sâu Hoàng Tuyền Hà: “Hỗn xược!”
Dứt lời, một luồng khí tức cuộn trào bên trong Hoàng Tuyền Hà, chỉ trong chốc lát, cả Hoàng Tuyền Hà chấn động mãnh liệt.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền và bình Hoàng Tuyền Thánh Thủy kia đã biến mất.
Không gian dịch chuyển!
Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, một lão giả tay cầm quải trượng đột nhiên xuất hiện ở vị trí của hắn. Lão giả khẽ sững sờ, ngay sau đó sắc mặt hắn ta bèn trở nên hung dữ. Hắn ta khẽ nhón chân trái, cả người hóa thành một đường hắc quang và biến mất.
Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Hoàng Tuyền Hà lại xuất hiện ở rừng cây trước đó. Hắn sững sờ, sao mình lại tới cấm địa này rồi!
Lúc này, giọng nói của đại tỷ vang lên: “Không gian của cấm địa này có cấm chế vô cùng mạnh, Không Gian Đạo Tắc không thể phá vỡ cấm chế này, thế nên…”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Thế nên ta chỉ có thể thực hiện không gian dịch chuyển trong cấm địa này thôi?”
Đại tỷ nói: “Đúng vậy!”
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, đúng lúc đó hắn bỗng quay đầu, sắc mặt lập tức thay đổi!
Đối phương đã tìm được hắn!
Phải làm sao bây giờ?
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, đang định rời đi thì đúng lúc ấy, một giọng nói truyền đến: “Tiền bối?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn, là cái đầu thần bí ban nãy mà hắn đã gặp.
Cái đầu nhìn hắn và hưng phấn nói: “Tiền bối đắc thủ rồi hả?”
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó nói: “Bản tôn ra tay sao có thể không đắc thủ?”
Nói đoạn, hắn bèn lấy cái bình màu xanh lục đựng Hoàng Tuyền Thánh Thủy ra.
Cái đầu sùng bái: “Vãn bối bội phục!”
Diệp Huyền bỗng bảo: “Ngươi có muốn cùng nhau giết để ra ngoài không?”
Cái đầu chớp mắt, đoạn nói: “Giết để ra ngoài?”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Đương nhiên là giết để ra ngoài rồi! Sao nào, ngươi không dám cùng giết để ra ngoài với bản tôn hả?”
Cái đầu có vẻ hơi khó xử, một tháng nữa thôi là hắn ta có thể trốn ra ngoài. Giờ nếu mà trốn thì quá mạo hiểm!
Diệp Huyền ở bên cạnh mỉm cười: “Ta và ngươi đều là người tu luyện, cần gì phải e dè sợ sệt. Nếu như ngươi có gan thì bây giờ thoát khỏi sự giam cầm và theo bản tôn cùng nhau ra khỏi Âm Gian đi!”
Ra khỏi Âm Gian!
Cái đầu nghe mà máu nóng dâng trào, thế nhưng hắn ta vẫn hơi kiêng dè: “Tiền bối, Âm Gian chi chủ…”
Diệp Huyền phất tay, hắn cười: “Âm Gian chi chủ chẳng là cái thá gì cả? Hắn ta mà dám ra tay thì hôm nay bản tôn sẽ đánh hắn ta thần hồn nát tươm luôn. Bản tôn hỏi ngươi một câu thôi, ngươi có dám theo bản tôn giết để ra khỏi Âm Gian không? Nếu ngươi dám thì biết đâu bản tôn còn tặng ngươi một trận tạo hóa!”
Cái đầu trầm mặc một lát rồi nói: “Mẹ nó, giết thôi!”
Dứt lời.
Uỳnh!
Một luồng khí tức cực lớn bỗng bùng phát…
Trước mặt Diệp Huyền, cái đầu rung lên. Rất nhanh sau đó, cái đầu bỗng mọc ra nhục thân bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Mà đúng lúc đó, một lão giả tay nắm quải trượng đột nhiên xuất hiện phía không xa trước mặt Diệp Huyền.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật. Có điều, sắc mặt hắn thì vẫn rất bình tĩnh.
Lão giả nhìn hắn: “Rất thú vị, một cường giả Độn Nhất cảnh lại dám tới cướp Hoàng Tuyền Thánh Thủy!”
Diệp Huyền liếc nhìn lão giả, chỉ cười chứ không đáp!
Nụ cười này đầy sâu xa.