Chương 2609. Tham lam sẽ không có kết cục tốt đẹp
Chương 2609. Tham lam sẽ không có kết cục tốt đẹp
Chương 2609: Tham lam sẽ không có kết cục tốt đẹp
Lan Nhược trầm giọng nói: “Đạo Thể của ngươi đột phá đến đây thì ngươi không được phân tâm, luồng sức mạnh bên trong cơ thể ngươi là huyết mạch chi lực trong máu của Ứng Long. Nó vô dụng với ngươi, ngươi cứ từ từ chỉ dẫn chúng, sau đó để chúng phân tán trong cơ thể ngươi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi bắt đầu chầm chậm dẫn máu của Ứng Long ra ngoài cơ thể!
Cứ thế, khoảng hai ngày sau, cơ thể của hắn đã dần bình tĩnh lại.
Mà Lan Nhược cũng lùi sang một bên, nàng nhìn thi thể của Ứng Long. Lúc này, máu của Ứng Long đều được Diệp Huyền hấp thụ sạch sẽ!
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cười khổ.
Máu của con Ứng Long này là nguyên liệu cực phẩm để luyện đan! Nó trân quý đến mức không thể tưởng tượng được.
Mà hiện giờ Diệp Huyền đã chiếm được hết!
Có điều, cũng may là xứng đáng!
Theo như nàng điều tra, Diệp Huyền không phải người vong ơn bội nghĩa. Hôm nay Huyền thành giúp hắn là kết thiện duyên, mặc dù chưa chắc đã có thiện quả, song nàng bằng lòng thử.
Trừ bản thân nữ tử váy trắng ra thì thực ra nàng sẵn sàng làm vậy cũng một phần là vì Diệp Huyền.
Sau khi gặp Diệp Huyền, nàng nhận ra hắn yêu nghiệt hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Thành tích của hắn chắc chắn cũng không thấp.
Đầu tư vào một tên yêu nghiệt như hắn chắc chắn có lợi đối với Huyền thành.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng mở mắt, hắn đứng bật dậy. Khoảnh khắc Diệp Huyền đứng dậy, không gian xung quanh hắn lập tức rung chuyển, sau đó nứt vỡ!
Diệp Huyền sững sờ!
Lúc này, Lan Nhược đột nhiên nói: “Chúc mừng, Đạo Thể của ngươi đã đạt đến Thành Đạo cảnh!”
Thành Đạo cảnh!
Diệp Huyền khẽ siết chặt tay phải, một luồng sức mạnh ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Luồng sức mạnh này đã mạnh hơn trước đó ít nhất năm lần!
Hình như nhớ ra điều gì đó, hắn bèn vạch y phục ra. Diệp Huyền liếc nhìn cơ thể mình, lúc này cơ thể hắn đang tỏa ra quang trạch nhàn nhạt!
Lan Nhược mỉm cười: “Hiện giờ nhục thân của ngươi không phải thứ mà một cường giả Quy Nhất cảnh có thể đối phó được!”
Nói đoạn, nàng lại liếc nhìn cơ thể của Diệp Huyền, khẽ nói: “Đúng là đệ nhất Đạo Thể có khác, quả nhiên nghịch thiên!”
Diệp Huyền khoác áo lên, hắn nhìn Lan Nhược, chắp tay nói: “Lan Nhược cô nương, đa tạ nhé!”
Lan Nhược mỉm cười: “Tiếp theo đây ngươi có dự định gì?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Lan Nhược cô nương, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện!”
Lan Nhược đáp: “Nói đi!”
Diệp Huyền nói: “Ta muốn đấu giá nội dung quyển Đạo Kinh thứ tám!”
Lan Nhược sững sờ nói: “Ngươi muốn đấu giá nội dung quyển Đạo Kinh thứ tám?”
Diệp Huyền gật đầu.
Lan Nhược trầm giọng nói: “Ngươi thiếu tiền hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thiếu rất nhiều!”
Lan Nhược nhìn hắn: “Ngươi muốn bồi dưỡng những người kia ở Ngũ Duy vũ trụ!”
Diệp Huyền gật đầu.
Lan Nhược trầm mặc một lát rồi nói: “Như thế này đi! Ngươi bán nội dung quyển Đạo Kinh thứ tám cho ta!”
Diệp Huyền lắc đầu.
Lan Nhược nhìn hắn: “Cái giá ta trả cho ngươi không thấp đâu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Lan Nhược cô nương, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy một cuốn sổ đưa cho Lan Nhược: “Đây là nội dung của quyển Đạo Kinh thứ tám, ta tặng cho ngươi đó!”
Lan Nhược nhìn Diệp Huyền: “Tặng cho ta?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đã giúp ta nâng cao cảnh giới, hiện giờ lại giúp ta nâng cao nhục thân, nếu như ta bán cho ngươi Đạo Kinh thì chẳng phải ta quá tồi tệ hay sao?
Lan Nhược cô nương, nội dung quyển Đạo Kinh thứ tám này ta tặng ngươi. Có điều, ta hi vọng ngươi đừng lan truyền ra bên ngoài, bởi vì ta còn phải dựa vào nó để phát tài!”
Lan Nhược trầm mặc một hồi rồi nhận lấy cuốn sổ, nàng nói: “Ta nhận Đạo Kinh! Có điều ta không thể nhận không!”
Nói đoạn, nàng lấy một nạp giới ra đưa cho Diệp Huyền: “Cho ngươi!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta nói rồi! Ta tặng nó cho ngươi!”
Lan Nhược mỉm cười: “Ngươi có thể xem trước đã!”
Diệp Huyền liếc nhìn, mí mắt hắn giật giật, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Lan Nhược khẽ mỉm cười: “Nhận lấy đi!”
Diệp Huyền lại lắc đầu: “Ta bảo rồi! Ta tặng cho ngươi!”
Lan Nhược nhìn hắn: “Ngươi nghiêm túc à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nhận một báo đáp mười mà!”
Lan Nhược mỉm cười: “Vậy thì ta muốn quyển thứ chín!”
Diệp Huyền xòe tay ra, một cuốn Đạo Kinh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn Lan Nhược: “Đây là quyển Đạo Kinh thứ chín!”
Lan Nhược nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền mỉm cười: “Lan Nhược cô nương thấy ta đang đùa sao?”
Lan Nhược lắc đầu, nàng khẽ nói: “Diệp công tử, ta phát hiện tất cả mọi người đều đã xem thường ngươi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Nàng không lấy quyển Đạo Kinh thứ chín của Diệp Huyền!
Giá trị của quyển Đạo Kinh đó đã vượt qua những gì mà Huyền thành giúp hắn. Nếu như cầm quyển Đạo Kinh thứ chín đó nữa thì chút ân tình này coi như tan vỡ! Không những thế, Huyền thành còn đang phụ ân tình của Diệp Huyền!
Hơn nữa người tham lam bình thường sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Ngoài ra, nếu Huyền thành muốn làm bạn với Diệp Huyền thì bắt buộc phải có chừng mực. Diệp Huyền hành xử rất chừng mực, trong tình thế ấy Huyền thành càng không thể tham lam.