Chương 2611. Ta thấy hơi sợ đó
Chương 2611. Ta thấy hơi sợ đó
Chương 2611: Ta thấy hơi sợ đó
Thanh Hợp ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi không chạy?”
Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Ta không chạy.”
Thanh Hợp nhíu mày: “Tại sao?”
Nữ tử váy trắng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đi mệt rồi! Nghỉ ngơi!”
Thanh Hợp nhìn nữ tử váy trắng: “Ngươi chắc chắn mình không chạy?”
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Thanh Hợp nói: “Thế ngươi cứ đợi đấy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên nói: “Gọi ai lợi hại hơn ấy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người biến mất nơi cuối chân trời.
Có điều bốn người đi theo hắn ta tới đây lại không hề rời đi.
Bốn người bọn họ nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng, rất rõ ràng bọn họ sợ nàng chạy.
Nữ tử váy trắng quay người, nàng nhìn về phía tận cùng tinh không, không biết đang nghĩ gì.
Nàng không muốn trở về!
Bởi vì nàng sợ mình mà trở về thì sẽ không muốn rời đi nữa!
Thế nhưng nàng không thể không trở về!
Xung quanh nàng là rất nhiều nhân quả tuyến mà người bình thường không thấy được!
Ách nạn chi nhân!
Những nhân quả tuyến chằng chịt bọc quanh nàng như bọc một cái bánh do!
Chúng đều là của Diệp Huyền!
Không thể chém dứt!
Nhân quả tuyến vô cùng vô tận!
Nàng không chém nữa!
Dẫu sao thì những ách nạn chi nhân này cũng không làm gì được nàng!
Thực ra nàng có thể ở bên cạnh Diệp Huyền mãi, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn thì dù ách nạn chi nhân có kinh khủng đến cỡ nào cũng không làm gì được hắn.
Thế nhưng nàng vẫn muốn tìm được nguồn gốc!
Rốt cuộc ai đang thao túng tất cả?
Nữ tử váy trắng chầm chậm nhắm mắt lại: “Đừng để ta tìm được ngươi!”
…
Ở một tinh không nào đó, Thanh Hợp đang chạy về Đạo Môn bỗng nhiên dừng lại!
Bởi lẽ hắn ta gặp được mấy người Thánh Chủ!
Thanh Hợp nhìn Thánh Chủ: “Các ngươi cũng đi giết nữ tử váy trắng sao?”
Thánh Chủ nhìn chằm chằm hắn ta: “Các ngươi tìm được nàng ta rồi ư?”
Thanh Hợp gật đầu.
Thánh Chủ nhíu mày: “Ngươi chưa chết?”
Thanh Hợp nở nụ cười lạnh lùng: “Các ngươi đánh giá cao nàng ta quá cao rồi! Nàng ta cũng chỉ có vậy thôi.”
Thánh Chủ nhíu mày: “Cũng chỉ có vậy thôi?”
Thanh Hợp mỉm cười: “Sao nào, các ngươi thấy nàng ta mạnh lắm sao?”
Thánh Chủ trầm mặc.
Trong lòng hắn ta đang nghi hoặc.
Không phải thế!
Chủ nhân không thể lừa hắn ta được!
Lúc này, Thanh Hợp đột nhiên nói: “Thánh Chủ, ngươi cũng tới để giết người này đúng không?”
Thánh Chủ do dự một lát rồi lắc đầu: “Không phải!”
Thanh Hợp có hơi không hiểu: “Thế Thánh Chủ ngươi tới làm gì?”
Thánh Chủ trầm mặc, chẳng lẽ lại nói tới ngăn cản ngươi đâm đầu vào chỗ chết?
Thánh Chủ lắc đầu, đoạn nói: “Thanh Hợp, ngươi giao thủ với nàng ta rồi?”
Thanh Hợp gật đầu.
Thánh Chủ có hơi nghi hoặc: “Nàng ta thật sự không mạnh đến vậy ư?”
Thanh Hợp nhíu mày: “Thánh Chủ, tại sao ngươi lại cho rằng nàng ta rất mạnh?”
Thánh Chủ: “…”
Thanh Hợp đột nhiên nói: “Thánh Chủ, ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể giết được người này!”
Thánh Chủ vội lắc đầu: “Ta chỉ đi ngang qua thôi!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Thanh Hợp: “Ngươi đang trở về à?”
Thanh Hợp gật đầu: “Mặc dù nữ tử này không mạnh như bạch bào nữ tử, song cũng không thể coi thường. Mấy người chúng ta muốn giết nàng ta thì hơi khó, thế nên…”
Thánh Chủ đột nhiên bảo: “Thế nên ngươi về gọi người?”
Thanh Hợp gật đầu.
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Ngươi có từng nghĩ đến việc chuyện này có uẩn khúc không?”
Thanh Hợp nhíu mày: “Uẩn khúc?”
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Ta thấy nàng ta đang cố ý để ngươi về gọi người đấy!”
Thanh Hợp trầm giọng nói: “Ngươi đang muốn nói nàng ta đang cố ý tỏ ra là mình yếu?”
Thánh Chủ gật đầu.
Thanh Hợp lắc đầu: “Hoàn toàn không thể nào!”
Thánh Chủ có hơi không hiểu: “Tại sao lại không thể?”
Thanh Hợp nói: “Tại sao nàng ta phải giả vờ mình yếu?”
Thánh Chủ trầm mặc, hắn ta cũng không biết tại sao nữ tử váy trắng phải làm vậy!
Thanh Hợp lại nói: “Nếu như nàng ta thật sự mạnh thì khi xưa lúc Diệp Huyền bị Bà Sa Thế Giới tấn công, tại sao nàng ta không xuất hiện? Hơn nữa nếu như nàng ta thật sự mạnh thì tại sao không tới thẳng Đạo Môn chúng ta mà hủy diệt Đạo Môn? Nàng ta lại còn tỏ ra mình yếu nữa? Làm vậy có ý nghĩa gì không?”
Thánh Chủ trầm mặc.
Thực ra hắn ta cũng không hiểu. Nếu như nữ tử váy trắng thật sự mạnh như chủ nhân nói thì tại sao nàng không trực tiếp đến Đạo Môn để tiêu diệt Đạo Môn?
Hay là nàng không hề để Đạo Môn vào mắt nên mới không thèm tới tìm Đạo Môn?
Lúc này, Thanh Hợp đột nhiên nói: “Theo như chúng ta được biết thì nữ tử này tự xưng là muội muội của Diệp Huyền, có quan hệ cực kì tốt với hắn. Nếu như có thể tóm được nàng ta thì có thể dùng nàng ta để làm khó Diệp Huyền, bắt hắn phải đầu hàng, thậm chí còn có thể khiến bạch bào nữ tử đầu hàng!”
Thánh Chủ nhìn Thanh Hợp, đang định nói gì đó thì Thanh Hợp lại tiếp tục: “Không lãnh phí thời gian nữa! Thánh Chủ, hôm khác lại gặp nhé!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Trong tinh không, Thánh Chủ trầm mặc.
Hắn ta vẫn thấy chuyện này không được đúng cho lắm, bởi vì chủ nhân không cần thiết phải lừa hắn ta!
Như vậy cũng có nghĩa là nữ tử váy trắng đang cố ý tỏ ra mình yếu để Thanh Hợp về gọi người.
Nghĩ đến đây, Thánh Chủ khẽ nói: “Đạo Môn sắp không xong rồi!”
Nói đoạn, hắn ta lại lắc đầu: “Có một đồng đội như thế này… ta thấy hơi sợ đó!”
…