Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 922 - Chương 2612. Ta Biết Hắn Chết Rồi

Chương 2612. Ta biết hắn chết rồi Chương 2612. Ta biết hắn chết rồi

Chương 2612: Ta biết hắn chết rồi

Đạo Môn.

Thanh Hợp dùng tốc độ nhanh nhất quay về Đạo Môn.

Trong một lâu các, Đạo Lão Nhị nhìn hắn ta: “Nàng ta bảo ngươi về gọi người?”

Thanh Hợp gật đầu: “Đúng vậy!”

Đạo lão nhị trầm giọng nói: “Chuyện này có hơi lạ!”

Thanh Hợp vội vàng lắc đầu: “Không, ta cho rằng nàng ta đang khinh địch!”

Đạo lão nhị có hơi không hiểu: “Khinh địch?”

Thanh Hợp gật đầu: “Mặc dù nữ tử này nói năng hùng hổ nhưng ta có thể cảm nhận được, nàng ta cực kì kiêu ngạo. Lúc nàng ta nhìn chúng ta ánh mắt như kiểu đang nhìn đàn kiến vậy! Cộng thêm việc nàng ta là kiếm tu, hơn nữa còn chưa từng nghe đến Đạo Môn chúng ta! Thế nên ta cho rằng nàng ta không hề biết thực lực của Đạo Môn chúng ta. Theo nàng ta, Đạo Môn chúng ta chỉ là một thế lực trung bình mà thôi!”

Đạo Lão Nhị trầm mặc.

Thanh Hợp lại nói: “Ta đã giao thủ với nàng ta. Mặc dù nàng ta chưa xuất kiếm nhưng ta đã nắm được đại khái thực lực của nàng ta. Nàng ta là một cường giả, tuy nhiên nếu để so với bạch bào nữ tử hay Tư Đồ Thánh Vân thì vẫn còn kém lắm. Nữ tử này chính là bước đột phá của chúng ta, một khi kìm chân được nàng ta, không những có thể uy hiếp Diệp Huyền mà còn khiến Diệp Huyền đầu hàng. Chúng ta cũng có thể giải quyết được thế lực phía sau nữ tử này, một mũi tên trúng hai đích.”

ĐạoLão Nhị trầm mặc, rất rõ ràng hắn ta đang do dự. Bởi lẽ hắn ta cho rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Thanh Hợp có hơi sốt sắng: “Nhị chủ, đây là cơ hội ngàn vàng đấy, làm đi!”

Cơ hội ngàn năm có một!

Đạo Lão Nhị híp mắt lại: “Ta sẽ đích thân đi!”

Thanh Hợp lắc đầu: “Không cần đâu! Chỉ cần cho ta mười cường giả Quy Nhất cảnh thôi là được! Còn về nhị chủ ngươi, tứ chủ đang bế quan, để đề phòng vạn nhất thì ngươi cứ trấn thủ ở đây đi!”

Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Mười người, đủ không?”

Thanh Hợp mỉm cười: “Đủ!”

Đạo Lão Nhị nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: “Không thể sơ suất! Như này đi, ta bảo viện thủ Văn Viện Thiên Ngữ đi với ngươi.”

Thanh Hợp gật đầu: “Như vậy thì chắc chắn có thể thành công!”

Đạo Lão Nhị nhíu mày: “Không được lơ là!”

Thanh Hợp mỉm cười: “Ta hiểu!”

Một lúc sau, Thanh Hợp đưa mười cường giả Quy Nhất cảnh và Văn Thiên Ngữ rời khỏi Đạo Môn.

Đạo Lão Nhị chầm chậm nhắm hai mắt lại, trong lòng hắn ta có hơi bất an.

Một lát sau, hắn ta mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.

Đạo Môn có từng sợ ai đâu?

Bọn họ đã phải sợ ai?

Ở một tinh không nào đó, Thánh Chủ không hề đưa mọi người rời đi mà tới tinh không nơi nữ tử váy trắng ở.

Hắn ta muốn tận mắt xem xem rốt cuộc nữ tử váy trắng là thần thánh phương nào!

Khi trông thấy nữ tử váy trắng, vẻ mặt Thánh Chủ bèn trở nên nghiêm trọng!

Thực lực và tầm nhìn của Thanh Hợp không thể bằng hắn ta. Khi trông thấy nữ tử váy trắng, hắn ta biết nàng đang cố ý giả vờ yếu!

Nữ nhân này rất mạnh!

Nhưng rốt cuộc mạnh đến cỡ nào thì hắn ta không biết.

Lúc này, nữ tử váy trắng quay đầu nhìn Thánh Chủ, vẻ mặt Thánh Chủ bèn thay đổi, hắn ta quay người rời đi luôn.

Hắn ta biết hiện giờ không đi, tí nữa sẽ không đi được nữa!

Nữ tử váy trắng không động thủ mà để mấy người Thánh Chủ rời đi.

Nàng đứng giữa tinh không và nhìn mãi về phía xa xa, trong tay cầm một người gỗ.

Người gỗ này giống Diệp Huyền y như đúc!

Một hồi lâu sau, nữ tử váy trắng thu hồi tầm mắt. Nàng nhìn người gỗ trên tay. Lúc nhìn thấy người gỗ, ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ dịu dàng.

Đúng lúc đó, không gian phía sau nàng đột nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, mười mấy luồng khí tức lớn mạnh bỗng nhiên xuất hiện phía sau nàng. Không lâu sau, mấy người Thanh Hợp xuất hiện phía sau nữ tử váy trắng.

Khi trông thấy nữ tử váy trắng vẫn chưa rời đi, Thanh Hợp lập tức thở phào một hơi.

Trên đường, hắn ta khá là lo lắng, lo lắng rằng nàng sẽ chạy đi. Nếu như nàng chạy đi thì bọn họ sẽ bỏ lỡ một cơ hội cực lớn!

Có điều cũng may, nữ nhân này không hề chạy!

Bên cạnh Thanh Hợp, Văn Thiên Ngữ đột nhiên nói: “Rút!”

Rút?

Nghe Văn Thiên Ngữ nói vậy, Thanh Hợp bèn sững sờ, hắn ta nói: “Viện thủ, ngươi có ý gì đấy?”

Văn Thiên Ngữ nhìn hắn ta: “Rút!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Lúc này, vẻ mặt Văn Thiên Ngữ nghiêm trọng vô cùng.

Khi trông thấy nữ tử váy trắng là hắn ta biết nữ nhân này không phải người bình thường rồi.

Đây là một âm mưu!

Do vậy hắn ta lựa chọn rút lui!

Có điều vẫn hơi muộn.

Một đường kiếm quang không biết từ lúc nào đã xuyên qua trán hắn ta!

Vô thanh vô tích!

Văn Thiên Ngữ đứng sững tại chỗ, ánh mắt hắn ta dại ra.

Nàng xuất kiếm lúc nào vậy?

Hắn ta không biết!

Hắn ta chỉ biết mình đã chết!

Mấy người Thanh Hợp đã sững sờ, Văn Thiên Ngữ đã chết?

Hình như Thanh Hợp nghĩ đến điều gì đó, hắn ta quay người nhìn nữ tử váy trắng, run rẩy nói: “Là ngươi…”

Nữ tử váy trắng liếc nhìn hắn ta: “Nhàm chán!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Thanh Hợp đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, mười mấy cường giả Quy Nhất cảnh phía sau hắn ta đồng loạt mất đầu, máu tươi tung tóe.

Thanh Hợp sững sờ. Rất nhanh sau đó, hắn ta ôm chặt lấy cổ mình. Cổ hắn ta đứt lìa, máu tươi trào ra.

Thanh Hợp kinh hãi vô cùng, linh hồn hắn ta đang tính chạy trốn. Kiểu cường giả như hắn ta thì nhục thân có hủy diệt, chỉ cần linh hồn vẫn còn thì vẫn có thể trùng sinh.

Tuy nhiên, khi linh hồn hắn ta đang chạy trốn thì lại phát hiện ra nó đang từ từ biến mất.

Thanh Hợp đứng khựng tại chỗ.

Hắn ta biết hắn ta chết rồi!

Thần hồn tan nát!
Bình Luận (0)
Comment