Chương 2627. Vô thượng!
Chương 2627. Vô thượng!
Nữ tử nhíu mày: “Ngươi không biết?”
Diệp Huyền gật đầu: “Chưa gặp bao giờ!”
Nữ tử càng nhíu mày hơn: “Chưa gặp bao giờ?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử trầm mặc.
Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử: “Tiền bối… ngươi là?”
Nữ tử nhìn hắn, nàng mỉm cười: “Ngươi phải gọi ta là cô cô!”
Cô cô!
Diệp Huyền: “…”
Sắc mặt Lan Nhược có vẻ kì lạ, sao lại nhận người nhà thế này?
Lúc này, nữ tử lại nói: “Ta là cô cô ruột của ngươi!”
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Ruột?”
Nữ tử gật đầu, nàng nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt phức tạp: “Xem ra bọn họ vẫn chưa giải quyết ách nạn chi nhân trên người ngươi!”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Tiền bối cũng biết ách nạn chi nhân sao?”
Nữ tử trừng mắt nhìn hắn: “Ta là cô cô của ngươi! Không phải tiền bối của ngươi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, sao ngươi chứng minh được ngươi là cô cô của ta?”
Nữ tử xòe tay ra, huyết quản trong tay nàng đột nhiên rung chuyển. Dần dần ,một luồng sức mạnh bắt đầu tản ra từ cơ thể nàng!
Phong Ma Huyết Mạch!
Mặc dù Phong Ma Huyết Mạch này không quá giống hắn nhưng chắc chắn nó là Phong Ma Huyết Mạch!
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Huyết mạch của ta không quá giống với của ngươi, đó là bởi huyết mạch gia tộc của phụ thân ngươi đã lên một tầm cao chưa từng có, thế nên huyết mạch của ngươi và ta không giống nhau.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi thực sự là cô cô của ta?”
Nữ tử trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi ấy à, chẳng lẽ ta lại vô duyên vô cớ kêu người khác làm cháu ta?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Đột nhiên có thêm một cô cô nên hắn không ngờ được!
Hơn nữa cô cô này còn đến từ Ngân Hà Giới.
Lúc này, nữ tử nhìn sang Đệ Cửu: “Vẫn không có tin tức của hắn ta sao?”
Đệ Cửu gật đầu: “Vẫn chưa tìm được!”
Nữ tử trầm mặc.
Lúc này, Đệ Cửu đột nhiên nói: “Ta có thể đưa hắn về không?”
Nói đoạn, nàng chỉ vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền: “…”
Trong màn hình, nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Có muốn đến không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta vẫn có nhiều chuyện cần làm!”
Nữ tử gật đầu, nàng khẽ nói: “Hiện giờ đúng là cũng không tiện để ngươi tới!”
Nói đoạn, nàng lại bảo: “Có gì cần ta giúp đỡ không?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Giúp gì cũng được sao?”
Nữ tử mỉm cười: “Ngươi cứ nói ra xem nào!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Kẻ địch của ta hơi nhiều… hơn nữa còn rất mạnh…”
Nữ tử gật đầu: “Ta hiểu!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Hiểu?”
Nữ tử nhìn Đệ Cửu: “Truyền lệnh xuống, để tất cả đệ tử Ngân Hà Tông đang thăm dò tinh giới này lập tức tới vũ trụ của ngươi, sau đó nghe theo sự sắp xếp của ngươi vô điều kiện!”
Đệ Cửu gật đầu: “Ta hiểu!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt nàng phức tạp: “Nhất định phải sống nhé!”
Nói đoạn, màn hình bèn trở nên mờ ảo.
Diệp Huyền nhìn Đệ Cửu, Đệ Cửu trầm giọng nói: “Năng lượng của ta sắp hết!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đệ Cửu cô nương, ta còn nhiều chuyện phải xử lí, ngươi đi cùng ta không?”
Đệ Cửu mỉm cười: “Tạm thời thì thôi! Ta phải bổ sung năng lượng, ngoài ra còn phải liên lạc với đệ tử Ngân Hà Tông nữa. Tới khi đó bọn họ tới thì ta sẽ tìm ngươi, ngươi thấy được không?”
Diệp Huyền gật đầu, hắn mỉm cười: “Được!”
Đệ Cửu nói: “Sau này gặp lại!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sau này gặp lại!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Lan Nhược rời đi.
Sau khi rời khỏi Ngân Hà Tông, Diệp Huyền quay người rời đi. Lúc này Ngân Hà Giới lại ẩn mình!
Lan Nhược ở bên cạnh hắn nói: “Diệp công tử, thân thế của ngươi không hề đơn giản nhỉ!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Lan Nhược cô nương, nếu như ta nói với ngươi rằng ta còn chẳng rõ thân thế của mình thì ngươi có tin không?”
Lan Nhược nhìn hắn: “Tin!”
Diệp Huyền sững sờ.
Lan Nhược lại nói: “Diệp công tử không có lí do gì để lừa ta, đúng chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy! Chúng ta đi thôi!”
Nói đến đây, hắn ngừng lại một lát rồi nói: “Ngại quá, để Lan Nhược cô nương đi không công với ta một chuyến rồi!”
Lan Nhược lắc đầu: “Hôm nay ta cũng gặt hái được nhiều điều!”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn xung quanh, đoạn nói: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu.
Hai người bèn rời đi.
Trên đường đi, Lan Nhược không nói gì nữa.
Lúc này, nàng đang suy nghĩ một vấn đề.
Có lẽ Huyền thành có thể càng thân thiết với Diệp Huyền hơn nữa. Mặc dù làm vậy có thể sẽ bị cuốn vào vòng xoáy, song lợi ích chắc chắn rất nhiều.
Có điều nàng vẫn hơi do dự!
Chuyện này phải thận trọng, nếu không Huyền thành sẽ vạn kiếp bất phục!
Trên đường đi, Diệp Huyền không ngừng quan sát thanh kiếm trong tay.
Vô Thượng!
Không gì hơn được!
Có thanh kiếm này trong tay, sức chiến đấu của hắn có thể tăng lên gấp đôi!
Điều quan trọng nhất là thanh kiếm này có thể giúp hắn nâng cao bản thân, đã thế còn không khiến hắn ỷ lại vào nó!
Lần này hắn được hời lớn rồi!
Diệp Huyền cất thanh kiếm đi rồi gia tăng tốc độ!
Cực Võ Giới.
Ở trên một đỉnh núi nào đó, một nam tử trung niên ngồi trên đó, hai mắt nhắm lại, hai tay khẽ giơ, cả người như pho tượng.
Võ Lê!
Võ Đế!
Một trong những cường giả cực mạnh trong vũ trụ, hắn ta không chỉ đạt Thần cảnh thực sự mà còn là Thần cảnh đỉnh phong!
Có điều tới giờ hắn vẫn không thể thoát khỏi ngưỡng cửa đó.
Đúng lúc ấy, Võ Lê đột nhiên mở mắt. Hắn ta quay đầu nhìn, ở phía không xa có một nữ tử mặc y phục màu xanh đen!
Võ Lê híp mắt, bởi lẽ hắn không phát hiện ra nữ tử này xuất hiện từ lúc nào!
Nữ tử đứng quay lưng với Võ Lê, nàng mỉm cười: “Các hạ đừng động thủ, bởi vì ngươi không làm gì được ta đâu!”
Võ Lê lạnh lùng nói: “Vậy sao?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xuất quyền!
Uỳnh!
Trời đất xung quanh lập tức trở nên hư ảo!
Nữ tử kia thì chẳng động đậy gì cả, nàng không chịu ảnh hưởng gì hết!
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Võ Lê ánh lên vẻ nghiêm trọng.
Nữ tử xòe tay ra, một cuốn cổ tịch xuất hiện trước mặt Võ Lê: “Có lẽ nó có thể giúp đượcc ngươi!”
Võ Lê nhìn nữ tử, đang định nói gì đó thì nữ tử đã biến mất.
Hắn ta nhíu mày, một lát sau hắn ta mở cuốn cổ tịch ra. Khi đọc được nội dung, đôi đồng tử của hắn ta bèn co lại…