Chương 2644. Ngươi là đồ ngốc
Chương 2644. Ngươi là đồ ngốc
Đạo Lão Nhị im lặng.
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông nói tiếp: "Trên người vị Diệp công tử này có ách nạn chi nhân trong truyền thuyết, nhưng hắn lại có thể sống đến bây giờ, điều này chứng tỏ chuyện gì? Chứng tỏ rằng có ai đó đang cố gắng ngăn chặn ách nạn chi nhân thay hắn! Những người có thể làm được điều này, theo ta thấy thì e là sẽ không thua lão tổ Đạo Môn của các ngươi! Mà chín quyển Đạo Kinh của các ngươi đều rơi vào trong tay Diệp công tử, ngươi không cảm thấy đây cũng có thể là sự sắp xếp của lão tổ Đạo Môn các ngươi sao?"
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: "Tuyệt đối không thể nào! Sư tôn tuyệt đối không thể chọn hắn được!"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông cười nói: "Chẳng lẽ chọn ngươi sao?"
Đạo Lão Nhị nhìn chằm chằm về phía lão tổ của Huyền Ngoa Tông nói: "Sư tôn tuyệt đối không thể chọn hắn được!"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông cười nói: "Đạo Lão Nhị, ngươi cũng là đệ tử của lão tổ Đạo Môn mà sao ngươi lại tệ như vậy? Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, trong mắt ngươi chỉ có thù hận chứ không hề có lý trí, ngươi đã tu luyện đến trình độ này, theo lý mà nói, tâm tính của ngươi không nên xấu xa, nhưng tại sao bây giờ ngươi lại bị thù hận làm mờ hai mắt vậy?"
Vẻ mặt của Đạo Lão Nhị không có biểu cảm gì: "Các hạ đang dạy ta cách làm người sao?"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông cười nói: "Dạy ngươi làm người? Đạo Lão Nhị, nói ngươi ngu xuẩn thật là một sự sỉ nhục đối với từ ‘ngu xuẩn.’ Sở dĩ ta nói nhiều lời với ngươi như vậy là bởi vì những gì ta học được cũng bắt nguồn từ Đạo Kinh, từ lão tổ Đạo Môn mà ta kính trọng, ta không muốn Đạo Môn do hắn ta sáng lập ra sẽ bị phá hủy trong tay ngươi! Chỉ là ta không ngờ tính tình của ngươi lại tệ như vậy. Người thống lĩnh Đạo Môn như ngươi không chỉ là bi ai của Đạo Môn, mà còn là bi ai của lão tổ Đạo Môn!"
Lúc này, Đạo Lão Tứ bên cạnh đột nhiên cười nói: "Sở dĩ các hạ nói như vậy là bởi vì ngươi cho rằng Đạo Môn ta không tốt bằng vị Diệp công tử này đúng không?"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông nhìn về phía Đạo Lão Tứ cười nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu ách nạn chi nhân là gì…
Không đúng, cần phải nói, các ngươi bành trướng rồi! Nhưng thật đáng buồn là các ngươi không có thực lực để bành trướng, nhưng các ngươi lại nghĩ rằng mình có thực lực này, tại sao vậy?
Bởi vì các ngươi cho rằng mình là đệ tử của lão tổ Đạo Môn, nhưng các ngươi lại chưa từng nghĩ tới sở dĩ Đạo Môn mạnh mẽ không phải là vì các ngươi, mà là vì lão tổ Đạo Môn! Có sự khác biệt giữa Đạo Môn có lão tổ Đạo Môn và Đạo Môn không có lão tổ Đạo Môn, hiểu không?"
Đạo Lão Tứ cười nói: "Ta muốn biết thực lực của các hạ có sắc bén như miệng của các hạ hay không!"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông cười lớn, sau đó hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Xa xa, sắc mặt của Đạo Lão Tứ đột nhiên thay đổi, hắn ta mạnh mẽ đấm ra một quyền!
Ầm!
Sau đó là một trận nổ kinh thiên động địa, toàn bộ người của Đạo Môn lùi tít về phía sau tận mấy nghìn trượng!
Sắc mặt mọi người trong sân thay đổi ngay lập tức!
Mạnh mẽ như vậy sao?
Diệp Huyền cũng có chút kinh ngạc, mặc dù lão tổ Huyền Ngoa Tông này chỉ là một tia linh hồn nhưng thực lực lại có thể mạnh mẽ đến vậy!
Xa xa, Đạo Lão Nhị nhìn chằm chằm về phía lão tổ của Huyền Ngoa Tông, trong lòng hắn ta cũng có chút chấn động, một tia linh hồn của cường giả Thần cảnh thật mạnh mẽ!
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông nhìn về phía Đạo Lão Tổ ở phía xa, cười nói: "Xem ra ở thời đại nào cũng phải dùng tới nắm đấm mới được!"
Vừa dứt lời, hắn ta lại biến mất tại chỗ.
Xa xa, đồng tử của Đạo Lão Tứ đột nhiên co lại, cánh tay vung mạnh một phát.
Một quyền ấn đánh tới.
Ầm!
Cả người của Đạo Lão Tứ lập tức bay ra xa cả ngàn trượng, không chỉ có như thế, nhục thân của hắn ta lập tức nứt ra!
Nhục thân hiện tại của hắn ta đã không còn là Đạo Thể, bởi vì Đạo Thể trước kia của hắn ta đã bị Diệp Linh đánh vỡ, cho nên nhục thân hiện tại của hắn ta đã rất mỏng manh rồi!
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông nhìn Đạo Lão Tứ, cười nói: "Ta phát hiện ra đối với một số người, ngươi không thể nói lý với hắn ta, bởi vì nếu ngươi nói lý với hắn ta, hắn ta sẽ xem ngươi như một kẻ ngốc!"
Vừa dứt lời, hắn ta lại biến mất tại chỗ!
Đúng lúc này, Đạo Lão Nhị cách đó không xa đột nhiên biến mất tại chỗ!
Ầm ầm!
Không gian phía chân trời đột nhiên vỡ vụn, một bóng người liên tục lui về sau cả mấy trăm trượng!
Người này chính là Đạo Lão Nhị!
Sau khi Đạo Lão Nhị dừng lại, hắn ta nhìn về phía lão tổ của Huyền Ngoa Tông: "Sau ngày hôm nay, trên đời này sẽ không còn Huyền Ngoa Tông nữa!"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông cười lớn: "Một Lão Nhị nhỏ bé mà thôi, thật nực cười! Bị người khác coi như là quân cờ mà cũng không biết, đúng là buồn cười!"
Đạo Lão Nhị khẽ cau mày: "Ngươi có ý gì?”
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông chớp mắt: "Lão tử sẽ không nói cho ngươi biết! Ngươi là đồ ngốc! Ha ha..."
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn Diệp Huyền bên dưới: "Diệp công tử, hôm nay một tia linh hồn tương trợ, ta hy vọng sau này Diệp công tử sẽ đối xử tốt với Huyền Ngoa Tông, Huyền Ngoa Tông không cầu thiên hạ vô địch, chỉ cầu vĩnh viễn được lưu truyền."
Diệp Huyền khẽ cúi đầu: "Diệp Huyền ta sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của Huyền Ngoa Tông!"
Lão tổ của Huyền Ngoa Tông cười nói: "Có lời này của Diệp công tử thì ta yên tâm rồi!"
Nói xong, hắn ta nhìn một đám mây nào đó: "Diệp công tử nhớ kỹ, trong số các kẻ thù của ngươi thì không phải ai cũng ngu ngốc như Lão Nhị này đâu."
Vừa dứt lời, hắn ta xoay người chạy thẳng về phía Đạo Lão Nhị.