Chương 2659. Sức mạnh vô cùng vô tận
Chương 2659. Sức mạnh vô cùng vô tận
Chương 2659: Sức mạnh vô cùng vô tận
Một lát sau, Niệm Niệm đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Giọng nói kia lại vang lên: “Ta sẽ nghĩ cách liên lạc với Đinh cô nương, để xem nàng ta có cách gì giải quyết ân oán này không. Ngoài ra, Niệm cô nương này, ngươi mà đấu với nữ tử này thì phải cực kì cẩn thận, nàng ta có thể còn khó đối phó hơn ngươi tưởng tượng đấy!”
Niệm Niệm mỉm cười: “Ta biết rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Bên trong điện vang lên một tiếng thở dài.
Đạo Môn.
Dưới vực thẳm, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này xung quanh hắn toả ra những đốm lửa nhàn nhạt.
Đây chính là long diễm mà Tổ Long chi huyết toả ra!
Sau khi uống một thùng Tổ Long chi huyết, cuối cùng nhục thân của hắn cũng thay đổi. Quan trọng nhất vẫn là được tam cô nương chỉ điểm!
Hắn nhận ra tam cô nương rất hiểu biết về Đạo Thể, hiểu hơn hắn rất nhiều.
Tam cô nương bên cạnh liếc nhìn rồi quay người rời đi.
Hiện giờ Diệp Huyền đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Không lâu nữa là hắn có thể đột phá rồi!
Nàng vẫn thấy hơi tiếc vì Diệp Huyền đã hấp thụ quá nhiều Tổ Long chi huyết!
Tổ Long chi huyết hấp thụ một ít là mất đi một ít đó!
Tam cô nương rời khỏi vực thẳm, nàng tới Đạo Ngục!
Đạo Ngục!
Đây là nơi chuyên dùng để giam giữ đệ tử phạm tội của Đạo Môn!
Nàng đi tới trước mặt Đạo Lão Nhị. Lúc này linh hồn của Đạo Lão Nhị đang bị khoá chặt bởi một ngọn lửa.
Thấy tam cô nương, Đạo Lão Nhị chầm chậm mở to mắt: “Tới để cười nhạo ta à?”
Tam cô nương lắc đầu: “Nhị sư huynh, xem ra ngươi vẫn chưa bình tĩnh lại!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Lúc này, Đạo Lão Nhị đột nhiên nói: “Rốt cuộc ngươi đang sợ điều gì?”
Tam cô nương quay người nhìn hắn ta, nàng mỉm cười: “Ngươi thật sự tưởng rằng Thần cảnh là vô địch rồi hay sao?”
Đạo Lão Nhị nhìn nàng: “Ngươi có thể giết Diệp Huyền!”
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Trong tình huống bình thường thì ta có thể giết hắn, nhưng sau khi giết hắn thì sao? Đạo Môn chúng ta có thể chịu được sự báo thù của thế lực phía sau hắn không? Ta biết, hiện giờ ngươi cho rằng có thể. Trong lòng ngươi, Đạo Môn vẫn luôn vô địch.”
Đạo Lão Nhị trầm mặc.
Tam cô nương tiếp tục nói: “Ngươi có từng nghĩ đến việc tại sao chúng ta phải giết hắn không? Chỉ bởi vì hắn có chín quyển Đạo Kinh thôi sao? Nhưng chẳng lẽ người đã quên lời sư tôn từng nói? Đạo Kinh không phải Đạo Kinh của Đạo Môn, bất cứ ai cũng có thể học võ học của hắn ta, mà tâm nguyện lớn nhất của hắn ta là gì?
Là để võ học văn minh trong Đạo Kinh lưu truyền vạn thế, để người trong thiên hạ đều có thể học nó. Thế nhưng các ngươi thì sao? Sư tôn vừa rời đi là các ngươi đã chiếm hữu hết thảy Đạo Kinh và Đạo Môn! Tại sao đại đạo chi linh không thừa nhận các ngươi? Rất đơn giản, bởi vì hành vi của các ngươi đã đi ngược lại với tâm nguyện của sư tôn.”
Sắc mặt Đạo Lão Nhị sầm lại, hắn ta không lên tiếng.
Tam cô nương lại nói: “Nói về Diệp Huyền đi, đến giờ ngươi vẫn cho rằng Đạo Môn chúng ta có thể giết hắn! Thế nhưng ngươi có biết không? Nếu như Đạo Môn chúng ta động vào hắn thì Đạo Môn chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục đấy!”
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Rốt cuộc phía sau hắn là một thế lực như thế nào?”
Tam cô nương lắc đầu: “Ta không biết! Ta chỉ biết chắc chắn không phải thế lực mà chúng ta có thể chọc vào.”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Đạo Lão Nhị: “Nhị sư huynh, ngươi có biết tại sao ngươi vẫn không thể đạt tới Thần cảnh không?”
Đạo Lão Nhị nhìn nàng, Tam cô nương khẽ nói: “Bởi vì ngươi quá để ý Đạo Kinh. Không chỉ để ý Đạo Kinh mà ngươi còn quá quan tâm đến quyền lợi! Ngươi đã đi chệch đường rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi. Lúc đi đến cổng, nàng lại dừng lại: “Giam giữ ngươi trăm năm, nếu như trong trăm năm này ngươi có thể tỉnh ngộ thì tự khắc ngươi sẽ đạt được Thần cảnh. Nếu như ngươi không tỉnh ngộ mà vẫn sống trong hận thù thì ngươi chết luôn đi cho xong!”
Nói đoạn, nàng đã biến mất.
Trong Đạo Ngục, Đạo Lão Nhị trầm mặc.
Tam cô nương rời khỏi Đạo Ngục, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lúc này, một bóng người xuất hiện phía sau nàng.
Bóng người này khẽ hành lễ: “Tam chủ!”
Tam cô nương khẽ nói: “Có tra được lai lịch của đối phương không?”
Bóng người trầm giọng nói: “Chỉ biết đối phương đến từ Thánh Địa, thế nhưng thân phận của đối phương thì không điều tra được.”
Thánh Địa!
Tam cô nương chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Nữ nhân đó muốn lợi dụng Đạo Môn chúng ta đây mà!”
Bóng người trầm giọng nói: “Tam chủ, có báo thù không?”
Tam cô nương lắc đầu: “Chúng ta không phải đối thủ của người ta đâu!”
Bóng người do dự một lát rồi nói: “Đối phương mạnh vậy sao?”
Tam cô nương khẽ nói: “Còn mạnh hơn chúng ta tưởng kìa! Có điều chuyện này cũng không thể cho qua như vậy được! Chẳng phải nàng ta muốn giết Diệp Huyền sao? Thế thì chúng ta sẽ giúp đỡ Diệp Huyền để hắn mạnh hơn, gây thêm cản trở cho nàng ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Bên dưới vực thẳm.
Diệp Huyền bỗng mở mắt ra, trong mắt hắn là một mảng hoả quang.
Lúc này, tam cô nương xuất hiện trước mặt hắn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Chúc mừng nhé!”
Diệp Huyền đứng dậy, hắn siết chặt hai tay, không gian bốn phía bèn chấn động!
Sức mạnh!
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh vô cùng vô tận!
Sức mạnh đến từ Tổ Long chi huyết!