Chương 2660. Lịch sử của vũ trụ
Chương 2660. Lịch sử của vũ trụ
Chương 2660: Lịch sử của vũ trụ
Hiện giờ không chỉ nhục thân của Diệp Huyền đạt tới Quy Nhất cảnh mà sức mạnh của hắn cũng tăng lên ít nhất mười lần!
Điều quan trọng nhất là nhục thân của hắn đã đạt tới Quy Nhất cảnh!
Hiện giờ cường giả Quy Nhất cảnh thông thường không thể làm gì được nhục thân của hắn!
Hình như nhớ đến điều gì đó, Diệp Huyền bèn nhìn Tam cô nương: “Tam cô nương, hiện giờ ta có thể tu luyện Mệnh Quyền được hay chưa?”
Tam cô nương gật đầu: “Có thể! Thế nhưng chiêu này có sức sát thương rất lớn. Dùng một lần tương đương với việc hại người một nghìn, còn mình tổn thất tám trăm, thậm chí còn hơn ấy chứ… Thế nên ngươi có chắc ngươi muốn học không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Học!”
Tam cô nương gật đầu: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tam cô nương.”
Tam cô nương quay đầu nhìn hắn, Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi bảo ngươi tặng ta vảy của Tổ Long cơ mà?”
Nói đoạn, hắn bèn đến bên cạnh Tổ Long, vỗ vào một miếng vảy dày của nó, cười nói: “Ta thấy miếng này được đó! Ngươi không để bụng thì ta rút nó ra nhé!”
Nói đoạn hắn bèn rút vảy ra.
Đó là chỗ vảy cứng nhất của Tổ Long!
Tam cô nương trầm mặc.
Mẹ kiếp, sao mà tên nam nhân này không biết xấu hổ quá vậy?
Thấy Diệp Huyền thật sự sắp rút miếng vảy ra, tam cô nương vội nói: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, hắn chớp mắt: “Tam cô nương, ta không cần ngươi giúp đâu, tự ta làm được!”
Nói đoạn, hắn bèn tăng thêm lực, miếng vảy kia đã được rút ra.
Tam cô nương: “…”
Diệp Huyền quan sát miếng vảy. Miếng vảy rồng này không lớn nhưng lại cứng vô cùng, ít nhất phải cứng hơn những vảy rồng khác phải bốn, năm lần.
Một thứ đồ tốt!
Nếu như dùng nó để làm thành bảo giáp thì nó cũng chẳng khác gì Đạo Thể!
Diệp Huyền rất hài lòng!
Lúc này, tam cô nương bỗng trầm giọng nói: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền nhìn nàng, hắn mỉm cười: “Tam cô nương, ta cũng không lấy vảy rồng của ngươi không thôi đâu!”
Tam cô nương nhìn hắn: “Diệp công tử muốn đổi cho ta thứ gì tốt sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Nếu như tam cô nương nhìn trúng thứ gì thì chỉ cần ta có, ta đều có thể đưa cho cô nương!”
Tam cô nương hỏi: “Thật à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Hắn cũng không sợ, dù sao thì hắn nghèo hơn Đạo Môn mà!
Tam cô nương nói: “Ta muốn một ít máu của Diệp công tử!”
Diệp Huyền kinh ngạc: “Máu của ta?”
Tam cô nương gật đầu: “Cũng không nhiều đâu, một hồ lô thôi là đủ rồi!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, vậy mà còn bảo không nhiều?
Một hồ lô lận! Hắn cũng đâu phải rồng! Lấy một hồ lô máu thì chắc hắn cũng siêu thoát mất!
Tam cô nương nói: “Diệp công tử không đồng ý sao?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tam cô nương, ngươi muốn máu của ta để làm gì?”
Tam cô nương mỉm cười: “Ta có việc cần dùng!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Diệp công tử còn sống, thế nhưng con Tổ Long của ta thì đã chết. Máu của Diệp công tử có thể tái tạo, thế nhưng máu của Tổ Long thì không thể tái tạo, Diệp công tử…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tam cô nương, một hồ lô máu thì nhiều quá! Ngươi muốn rút cạn máu ta hay gì?”
Tam cô nương chớp mắt: “Thế thì nửa hồ lô thôi! Hồ lô này nhỏ như vậy, nửa hồ lô máu của Diệp công tử sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn đâu!”
Diệp Huyền cạn lời, hắn bỗng nhiên phát hiện miếng vảy rồng này chẳng khác gì củ khoai lang nóng bỏng tay!
Tam cô nương bước đến trước mặt hắn và mỉm cười: “Được chứ?”
Diệp Huyền không đáp lời mà lấy một hồ lô ra rồi bắt đầu đựng máu vào đó. Không lâu sau, máu đã đầy đến nửa cái hồ lô.
Hắn đưa hồ lô cho tam cô nương.
Tam cô nương cũng không hề khách khí, nàng nhận lấy hồ lô, mỉm cười nói: “Đa tạ nhé!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Tam cô nương, ngươi lấy máu của ta làm gì?”
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng bừa máu của ngươi đâu. Ta chỉ muốn nghiên cứu một chút mà thôi. Hơn nữa máu của ngươi có thể trợ giúp cho Đạo Thể của ta!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Tam cô nương cất hồ lô đi: “Diệp công tử, chúng ta đi tu luyện Mệnh Quyền thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền liếc nhìn nàng, sau đó cũng đi theo.
Trên đường đi, hắn bỗng nhiên hỏi: “Tam cô nương, theo như ta được biết thì tới nay Đạo Kinh võ học chính là khởi nguồn của chư thiên vạn giới. Vậy thì trước Đạo Kinh võ học là gì? Hay là trước Đạo Kinh võ học thì không có võ đạo văn minh nào khác?”
Tam cô nương trầm mặc.
Diệp Huyền lại hỏi: “Không thể nói sao? Hay là không biết?”
Tam cô nương khẽ nói: “Đương nhiên là ta biết rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Có thể nói không?”
Tam cô nương liếc nhìn hắn, đoạn bảo: “Ngươi muốn biết văn minh trước Đạo Kinh văn minh thì trước hết phải tìm hiểu về lịch sử của vũ trụ chúng ta đã! Vũ trụ này của chúng ta đã tồn tại được khoảng trăm nghìn tỉ năm! Còn Đạo Kinh võ học văn minh mới chỉ tồn tại được ba mươi sáu vạn năm thôi!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn trở nên nghiêm nghị.
Tam cô nương lại nói: “Nhân loại thực sự quá nhỏ bé so với thế giới này. Mà chúng ta cũng biết quá ít về lịch sử của vũ trụ này, ví dụ như nó được hình thành như thế nào, nhân loại ra đời như thế nào… Những điều này chúng ta đều không biết gì cả! Trước Đạo Kinh văn minh thì võ đạo văn minh của vũ trụ này vô cùng lạc hậu. Người trong thời đại đó vẫn đang ở trong giai đoạn luyện thể chứ không hề biết luyện khí. Tuổi thọ của nhân loại về cơ bản đều không vượt quá một trăm tuổi!”