Chương 2680. Không có đáp án!
Chương 2680. Không có đáp án!
Ở phía xa xa, các cường gỉ Bán Bộ Thần cảnh bèn lui xuống.
Chỉ còn lại năm cường giả Thần cảnh bao vây tấn công Diệp Huyền!
Tuy nhiên sắc mặt Thánh Chủ lại càng lúc càng khó coi!
Bởi lẽ Diệp Huyền thật sự có thể một đấu năm!
Hắn không hề phòng ngự mà cứ để mặc năm cường giả Thần cảnh đánh lên người mình. Còn hắn thì có thể chống đỡ tất cả sức mạnh, sức mạnh của các cường giả Thần cảnh không hề uy hiếp chí mạng đến hắn.
Thế nhưng năm cường giả Thần cảnh kia cũng không dám đối đầu với kiếm của Diệp Huyền!
Bởi lẽ kiếm của Diệp Huyền có thể miểu sát bọn họ!
Thấy Diệp Huyền một đấu năm mà không hề có chiều hướng rơi vào thế hạ phong, sắc mặt Thánh Chủ bèn trở nên khó coi. Bất giác, thực lực của Diệp Huyền đã lớn mạnh đến vậy rồi!
Tốc độ tiến bộ của cái tên này đúng là quá kinh khủng!
Nếu như cho cái tên này thêm chút thời gian thì hắn sẽ ghê gớm đến mức độ nào nữa?
Đúng lúc ấy, một cường giả Thần cảnh ở phía xa bỗng bị một đường kiếm đẩy lùi. Hắn ta phải lùi lại hàng trăm trượng. Khi vừa mới dừng lại, một đường kiếm quang nữa đã xuyên qua trán hắn ta.
Vụt!
Thần hồn của cường giả Thần cảnh đã bị Trấn Hồn Kiếm hấp thụ!
Thấy Diệp Huyền giết thêm người nữa, bốn cường giả Thần cảnh còn lại bèn kinh hãi. Có điều lúc này, bọn họ không thể rút lui được nữa mà chỉ có thể chiến đấu, chỉ cần rút lui là bọn họ sẽ chết!
Bởi tốc độ của bọn họ không nhanh bằng kiếm của Diệp Huyền!
Liều chết chiến một trận thì vẫn còn cơ hội sống sót!
Bốn người lại xông về phía Diệp Huyền. Chỉ một lát sau, tinh không lại rung lên kịch liệt!
Cả tinh không không thể chịu đựng nổi sức mạnh này!
Không lâu sau, một cái đầu phía xa xa bay ra!
Lại một cường giả Thần cảnh nữa bị giết!
Sau khi Diệp Huyền một kiếm chém chết một cường giả Thần cảnh, hắn lập tức dùng Trấn Hồn Kiếm hấp thụ linh hồn của cường giả Thần cảnh đó. Cùng lúc đó, hắn quay đầu nhìn ba cường giả Thần cảnh còn lại phía không xa. Đúng lúc hắn định ra tay một lần nữa thì bỗng nhíu mày, sau đó hắn quay đầu lại nhìn, ánh mắt nghiêm trọng vô cùng.
Có thần thức đã chế trụ hắn!
Một thần thức vô cùng mạnh!
Diệp Huyền híp mắt lại, ngay sau đó hắn cầm kiếm chém về một vị trí nào đó.
Vụt!
Một đường kiếm quang bay đi trong không trung, cuối cùng rơi vào trong một rừng trúc, sau đó… không còn sau đó nữa!
Đường kiếm quang kia đã biến mất!
Diệp Huyền nhìn xuống phía dưới, khẽ nói: “Tìm thấy ngươi rồi!”
Ở phía dưới, bên trong căn nhà trúc, nữ tử bưng tách trà khẽ nhấp một ngụm, nàng mỉm cười.
Trong tinh không, sắc mặt Thánh Chủ sầm lại: “Diệp Huyền, chẳng phải ngươi giỏi đánh nhau lắm sao? Xuống đây đánh!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hôm nay không tiện đánh nhau, cáo từ!”
Nói đoạn, hắn bèn thu kiếm lại, quay người chuẩn bị rời đi, không hề do dự một chút nào.
Thánh Chủ: “…”
Chạy rồi!
Sắc mặt Thánh Chủ có hơi khó coi. Hắn ta còn tưởng Diệp Huyền sẽ xuống đánh tiếp! Không ngờ cái tên Diệp Huyền này lại quay lưng chạy luôn.
Một lát sau, Thánh Chủ cũng quay người rời đi và tới trước ngôi nhà trúc.
Thánh Chủ khẽ hành lễ với ngôi nhà trúc: “Chủ nhân, cái tên Diệp Huyền này tiến bộ quá nhanh.”
Bên trong ngôi nhà trúc, nữ tử đặt tách trà xuống, nàng cầm một cuốn cổ tịch lên, giở ra xem và mỉm cười: “Không có gì là không tốt hết!”
Không có gì là không tốt?
Thánh Chủ mờ mịt.
Nữ tử khẽ mỉm cười: “Hắn sẽ trở nên mạnh hơn nữa!”
Thánh Chủ do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân không lo lắng sao?”
Nữ tử quay đầu nhìn ra bên ngoài căn nhà trúc, nàng mỉm cười: “Ta nói rồi! Hắn sống hay chết là do hắn, ta sống hay chết cũng không phải do hắn quyết định! Ít nhất trong vòng ba mươi năm nữa là như vậy!”
Thánh Chủ trầm mặc.
Nữ tử đặt cuốn cổ tịch xuống rồi bước ra khỏi căn nhà trúc, Thánh Chủ vội vàng cúi người.
Nữ tử vươn vai, cười nói: “Đã lâu rồi không gặp Niệm Niệm cô nương kia! Chắc là đang đi tìm ai đó giúp đỡ rồi! Nàng ta sẽ gọi ai đến đây? Để ta nghĩ xem nào… An cô nương vẫn luôn đi theo hắn ta nên chắc sẽ không tới đâu!
U Minh Điện? Hiện giờ bên đó khá phiền phức, chắc họ cũng không tới được.
Thế thì còn ai đây? Đồ? Ti Đồ Thính Vân? Chắc cũng không thể! Hai người này đều đang bị ách nạn chi nhân nhắm đến…
Thiên Tú? Chắc cũng không được, dẫu sao thì bản thể của nàng ta cũng không ở đó…
Ồ, Tam Duy vũ trụ… Đế Nữ… chắc là nàng ta rồi! Dù sao thì cũng chỉ có nàng ta là có khả năng thôi!”
Nói đến đây, hình như nàng lại nhớ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất: “Đừng bảo là nàng ta gọi cả Đinh cô nương tới nhé? Nếu vậy thì đúng là đau đầu đây!”
Thánh Chủ ở bên cạnh khom người, hắn ta không hiểu cho lắm. Chủ nhân nói đến mấy người này, tại sao hắn ta chẳng biết ai nhỉ?
Lúc này, nữ tử đột nhiên mỉm cười: “Ta ra ngoài đi dạo đây, xem xem có tạo thêm kẻ địch cho hắn nữa không, tiện thể tìm đại đạo chi linh luôn… Trong khoảng thời gian này, các ngươi đừng chọc vào Diệp công tử, sẽ có người đến xử lí hắn.”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa xa, không lâu sau đã biến mất nơi cuối chân trời.
Diệp Huyền trở về Ngũ Duy vũ trụ.
Bên trong đại điện, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này vẻ mặt hắn khá nghiêm trọng.
Trước đó lúc ở Thánh Địa, khi thần thức chế trụ hắn, hắn biết hắn chắc chắn không phải đối thủ của chủ nhân thần thức đó!
Đối phương là ai?
Không có đáp án!