Chương 2681. Cướp
Chương 2681. Cướp
Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại. Giờ khắc này hắn thấy hơi bất an.
Kẻ địch ở Thánh Địa không giống với Đạo Môn, bởi lẽ hắn không nắm bắt được ý đồ của đối phương.
Vì Đạo Kinh ư?
Thế nhưng Đạo Kinh đã không còn nằm trong tay hắn nữa, đại đạo chi linh cũng đã trốn đi, đối phương có lí do gì mà tìm hắn chứ!
Thế nhưng nếu không vì Đạo Kinh thì vì điều gì chứ?
Diệp Huyền không nghĩ ra được!
Đúng lúc ấy, một tiểu nữ hài bước vào!
Trông thấy tiểu nữ hài, Diệp Huyền sững sờ. Người tới không phải ai khác, chính là Niệm Niệm.
Trên tay phải Niệm Niệm là một xiên kẹo hồ lô, trong tay trái nàng là một con cá vẫn đang giãy giụa.
Niệm Niệm bước tới trước mặt Diệp Huyền, nàng cười hi hi: “Nướng cá!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Niệm Niệm, trước đó ngươi đã đi đâu thế?”
Niệm Niệm chớp mắt: “Ta vẫn luôn chơi bên ngoài mà!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Chơi bên ngoài?”
Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Niệm Niệm không giống như đang nói dối.
Niệm Niệm bỗng hỏi: “Sao thế?”
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao, ta nướng cá cho ngươi!”
Niệm Niệm ngoác miệng cười: “Được!”
Trong một tinh không nào đó, một nữ tử chầm chậm bước đi.
Người này chính là Diệp Linh!
Diệp Linh nhìn về phía tinh không xa xôi: “Sắp tới rồi!”
Dứt lời, tốc độ của nàng bèn tăng lên.
Không lâu sau, Diệp Linh tới trước một thôn trang. Thôn trang này hơi kì lạ, bởi vì nó ở giữa tinh không.
Nàng bước vào thôn trang, trong thôn rất vắng lặng, bốn phía tối tăm, trông hơi giống một quỷ thôn.
Đúng lúc ấy, một lão giả bước ra. Khi nhìn thấy Diệp Linh, lão giả bèn nhíu mày: “Các hạ là?”
Diệp Linh xoè tay ra, một đường u quang bèn xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Thấy vậy, lão giả bèn sững sờ. Ngay sau đó, hắn ta lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Tộc… tộc trưởng…”
Diệp Linh gật đầu: “Hắn ta để nhục thân của ta ở nơi này?”
Lão giả vội gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Linh trầm mặc hồi lâu, đoạn nói: “Đưa ta đi!”
Lão giả vội vàng đứng dậy, run rẩy nói: “Tộc trưởng, đi theo ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Lúc này, gương mặt lão giả giàn giụa nước mắt, đó là nước mắt của sự vui vẻ.
Bọn họ đã canh giữ ở đây nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được tộc trưởng…
Diệp Linh đi theo lão giả.
Trên đường đi, nàng bỗng nhiên hỏi: “Còn bao nhiêu người trong tộc nữa?”
Lão giả lắc đầu: “Không nhiều nữa! Nếu không nhờ Dương công tử quan tâm từ năm đó thì e là chúng ta đã…”
Diệp Linh trầm mặc.
Hư Linh tộc đã trở thành dĩ vãng rồi!
Rất nhanh sau đó, hai người bèn biến mất phía xa xa.
Cực Võ Giới.
Võ Lê ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. Hai tay hắn ta kết ấn, quanh người toả ra một luồng khí tức lớn mạnh. Luống khí tức này càng lúc càng mạnh, đây không còn là khí tức của cường giả Thần cảnh nữa rồi!
Bắc Hoang.
Ở một nơi nào đó sâu bên trong Bắc Hoang có một bia đá cực lớn cao cả trăm trượng. Bia đá đứng sừng sững trong một cái hố sâu.
Cách đó trăm trượng, một nam tử trung niên đang bước về phía bia đá. Khi hắn ta lại gần chỗ bia đá khoảng hơn trăm trượng lại bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay chắp lại, sau đó bái lạy, miệng thì nhẩm đọc gì đó.
Một lát sau nam tử trung niên đứng dậy và tiếp tục đi về phía bia đá. Sau khi đi được khoảng mười bước, hắn ta lại quỳ xuống…
Cứ thế, nam tử trung niên cứ đi mười bước là lại bái lạy một lần, chầm chậm lại gần bia đá.
Một lúc sau, hắn ta đã tới trước bia đá và quỳ trước bia đá, hai tay chắp lại, run rẩy nói: “Thượng Thần, Diệp Huyền ức hiếp người quá đáng, không những hấp thụ hết linh hồn của người trong tộc ta mà còn mang đi hết chí bảo của tộc ta, mong Thượng Thần làm chủ.”
Bia đá không có phản ứng gì cả.
Nam tử trung niên lại bái lạy, hắn ta đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên xuất hiện phía sau hắn ta.
Nam tử trung niên quay người. Khi nhìn thấy nữ tử, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Ngươi…”
Nữ nhân này chính là nữ tử thần bí lần trước đến gây náo loạn ở Bắc Hoang!
Nữ tử mỉm cười: “Hình như ngươi không muốn nhìn thấy ta cho lắm!”
Nam tử trung niên vội vàng lùi ra phía sau bia đá. Hắn ta nhìn chằm chằm nữ tử thần bí: “Ngươi muốn làm gì!”
Nữ tử thần bí chớp mắt: “Hắn nói sợ các ngươi báo thù, thế nên phải giết sạch các ngươi!”
Nam tử trung niên gào lên: “Bắt nạt người ta quá đáng!”
Nữ tử thần bí phất tay phải.
Uỳnh!
Nam tử trung niên bèn bay ngược ra phía sau cả trăm trượng. Hắn ta vẫn chưa chết, rất rõ ràng là nữ tử đã hạ thủ lưu tình.
Sau khi đánh bay nam tử trung niên, nữ tử thần bí bèn nhìn về phía bia đá, sau đó lại đánh một quyền!
Trông thấy cảnh tượng ấy, nam tử trung niên lập tức gào lên: “Không!”
Bia đá đó là tín ngưỡng của bọn họ, là tín ngưỡng chí cao vô thượng, là sự tồn tại thần thánh nhất trong thời đại bọn họ.
Ở phía xa xa, khi sức mạnh của nữ tử thần bí đánh lên bia đá, bia đá lập tức rung chuyển kịch liệt. Thế nhưng nó không hề vỡ. Không chỉ có vậy, sức mạnh của nữ tử thần bí còn biến mất.
Thấy vậy, ánh mắt nữ tử thần bí bèn hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Đúng lúc đó, bên trong bia đá bỗng xuất hiện một luồng khí tức rất lớn. Nữ tử thần bí chớp mắt: “Cáo từ!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người biến mất. Lúc nàng đi lại cướp lấy rất nhiều bảo vật.
Nam tử trung niên: “…”