Chương 2682. Khỏi cần
Chương 2682. Khỏi cần
Bia đá dần dần rung chuyển. Một hồi lâu sau, một giọng nói già nua vang lên từ trong bia đá: “Bắt nạt người khác quá đáng!”
Nam tử trung niên vội vàng gật đầu, nữ nhân này bắt nạt người khác không phải là quá đáng bình thường thôi đâu. Cứ dăm ba hôm là lại tới ức hiếp người ta!
Đúng là không phải con người mà!
Lúc này, trong bia đá lại có giọng nói vang lên: “Qua Diệu, triệu hồi người trong tộc!”
Nói đoạn, một lệnh bài màu đen đột nhiên bay lơ lửng trên bia đá.
Trông thấy lệnh bài màu đen ấy, nam tử trung niên tên Qua Diệu kia lập tức kích động, vội vàng nhận lấy lệnh bài: “Xin nghe theo chỉ dụ của Thượng Thần!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Không lâu sau, vô số luồng khí tức lớn mạnh xộc lên khắp Bắc Hoang… Những cấm chế mà trước kia Đạo tổ để lại cũng bị một luồng sức mạnh thần bí huỷ diệt.
Đạo Môn.
Tam cô nương ngồi xếp bằng trong đại điện bỗng nhiên mở mắt. Hồi lâu sau, nàng lại nhắm mắt lại: “Cái nữ nhân điên cuồng này…”
Thần thành, bên trong một tửu quán, chưởng quầy phía sau quầy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Bắc Hoang. Ngay sau đó, hắn ta quay người đi tới một tiểu viện rồi khẽ hành lễ với căn phòng trước mặt: “Sư tôn, Bắc Hoang có động tĩnh!”
Hồi lâu sau, bên trong căn phòng có một giọng nói vang lên: “Ta biết rồi!”
Chưởng quầy do dự một lát rồi nói: “Có cần đệ tử đi do thám không?”
Trong tửu quán, giọng nói kia lại vang lên: “Không cần! Chuyện này không phải chuyện mà ngươi có thể nhúng tay vào!”
Chưởng quầy khẽ hành lễ rồi lui xuống.
Rất nhanh sau đó, tại Bắc Hoang, những luồng khí tức lớn mạnh đột nhiên trào lên. Các cường giả thần bí này đều trên Thần cảnh, mà sau khi bọn họ rời khỏi Bắc Hoang lại xông thẳng tới Ngũ Duy vũ trụ…
Thú Nhân Giới.
Trong tinh không, một nam tử trung niên yên lặng đứng giữa tinh không. Hắn ta chắp hai tay ra sau lưng, hai mắt nhắm chặt.
Người này chính là Thú Vương của Thú Nhân tộc!
Lúc này, một thú nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt Thú Vương. Thú nhân khẽ hành lễ với Thú Vương rồi nói: “Vương, Bắc Hoang có động tĩnh lạ, hình như bọn họ đều muốn hạ thủ với nhân loại Diệp Huyền!”
Thú Vương nhíu mày: “Bắc Hoang lại lên cơn gì vậy?”
Thú nhân lắc đầu: “Không biết nữa, chỉ do thám được rằng Bắc Hoang đã rất phẫn nộ! Bọn họ toàn cử đi những cường giả trên Thần cảnh!”
Cường giả trên Thần cảnh!
Thú Vương trầm mặc, vẻ mặt hắn ta trầm ngâm.
Thú nhân trầm giọng nói: “Cái tên Diệp Huyền kia có vẻ không phải là đối thủ của Bắc Hoang…”
Thú Vương trầm mặc một hồi rồi thở dài: “Gọi người, tới Ngũ Duy vũ trụ!”
Thú nhân ngạc nhiên: “Vương, chúng ta thật sự đối đầu với Bắc Hoang sao? Đó là…”
Vẻ mặt Thú Vương có hơi khó coi: “Ngươi tưởng ta muốn quản chuyện này lắm sao? Không nghe thấy nữ nhân đó nói thế nào hả? Ca ca nàng ta mà chết thì chúng ta cũng phải chết theo! Chết theo đó! Mẹ kiếp, đúng là không nói đạo lí một chút nào! Dựa vào đâu chứ! Ta không phục!”
Thú nhân: “…”
Thú Vương phất tay: “Đi gọi người!”
Thú nhân gật đầu, hắn ta đang định rời đi thì đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên: “Gọi người? Không cần gọi nữa!”
Thú Vương quay đầu nhìn. Ở phía không xa, một nữ tử đang chầm chậm bước đến.
Người này chính là nữ tử thần bí kia!
Nữ tử thần bí nhìn Thú Vương, nàng mỉm cười: “Từ giờ trở đi Thú tộc không được bước chân ra khỏi Thú Nhân Giới nửa bước!”
Thú Vương híp hai mắt lại: “Ngươi là cái thá gì?”
Nói đoạn, hắn ta bèn đánh một quyền.
Nữ tử thần bí phất tay áo.
Uỳnh!
Thú Vương lập tức lùi về phía sau cả vạn trượng. Không chỉ có vậy, cả tinh không cũng lập tức trở nên hư ảo. Mà cánh tay phải xuất quyền của Thú Vương cũng bị một luồng sức mạnh nghiền nát!
Thú Vương thấy hơi hoang mang.
Nữ tử thần bí nhìn hắn ta và mỉm cười: “Thú Nhân tộc dám bước ra khỏi Thú Nhân Giới nửa bước thì ta sẽ huỷ diệt cả Thú Nhân tộc của ngươi!”
Thú Vương nhìn chằm chằm nữ tử thần bí, trong lòng hắn ta chấn kinh: “Ngươi là ai?”
Nữ tử thần bí chớp mắt: “Ta là dì của Diệp Huyền! Đây là chuyện nhà ta, người ngoài không được nhúng tay vào, hiểu chưa?”
Thú Vương: “…”
Dì!
Thú Vương nhìn chằm chằm nữ tử thần bí: “Chúng ta đi giúp cháu ngươi đấy!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Khỏi cần!”
Thú Vương trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Là ngươi muốn hắn chết!”
Ánh mắt nữ tử thần bí loé lên vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi biết hay vậy?”
Thú Vương nhìn nàng: “Có phải ngươi gây chuyện ở Bắc Hoang đúng không?”
Nữ tử thần bí bật cười ha ha: “Đúng là Thú Vương có khác, rất thông minh, ngươi nói đều đúng.”
Thú Vương trầm giọng nói: “Các hạ, ngươi có biết hắn có một muội muội không?”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Biết chứ! Thiên Mệnh vô địch!”
Thú Vương nhìn nàng, trong mắt hắn ta là vẻ nghiêm trọng: “Ngươi biết mà vẫn muốn hắn chết?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Đây là chuyện của ta! Còn về Thú Nhân tộc các ngươi… các ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên tại Thú Nhân Giới của các ngươi đi, đừng có ra ngoài là được. Ta và các ngươi không thù không oán, ta cũng không muốn huỷ diệt các ngươi, ngươi hiểu không?”
Thú Vương trầm mặc.
Nữ tử thần bí nhìn hắn ta và mỉm cười: “Ta không đùa với ngươi đâu, với cả ta sẽ không cho các ngươi cơ hội thứ hai!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Thú Vương đứng tại chỗ trầm mặc.
Ở phía không xa, thú nhân trầm giọng nói: “Vương…”
Thú Vương chầm chậm nhắm mắt lại: “Muội muội không đắc tội được, người dì này cũng không đắc tội được… Cho cả nhà bọn họ tự đi mà chơi với nhau! Lão tử không đánh lại ai hết! Sợ rồi! Sợ rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
…