Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 993 - Chương 2683. Đoán Đi Xem Nào

Chương 2683. Đoán đi xem nào Chương 2683. Đoán đi xem nào

Sau khi nữ tử thần bí rời đi, nàng không trở về Thánh Vực mà tới Thần thành.

Khi nàng bước vào tửu quán, sắc mặt tiểu nhị và chưởng quầy lập tức trở nên nghiêm trọng.

Chưởng quầy bước tới trước mặt nữ tử thần bí rồi khẽ hành lễ: “Các hạ là?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Cho bình Kiếm Xuân.”

Chưởng quầy liếc nhìn nàng: “Đợi một chút!”

Không lâu sau, chưởng quầy bưng bình Kiếm Xuân lên.

Nữ tử thần bí mở bình rượu, nàng khẽ ngửi, đoạn cười nói: “Cũng được.”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ nội viện: “Có chuyện gì sao?”

Nữ tử thần bí gắp hạt lạc bỏ vào miệng, nàng mỉm cười: “Ta không muốn giết ngươi, dù sao thì ngươi cũng là người quen.”

Nội viện trầm mặc.

Nữ tử thần bí lại nói: “Đây là chuyện riêng của nhà ta, người ngoài đừng quan tâm đến nữa! Được chứ?”

Nội viện vẫn trầm mặc.

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ta muốn ngươi cho ta một đáp án, bằng không ta không khách khí nữa đâu!”

Bên trong nội viện, một tiếng thở dài vang lên: “Ngươi cần gì phải làm như vậy!”

Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Ngươi biết nguyên nhân mà!”

Trong nội viện, giọng nói kia lại vang lên: “Dẫu sao thì hắn cũng là cháu ngươi!”

Nữ tử thần bí híp mắt lại.

Uỳnh!

Cả tửu quán lập tức hoá thành hư vô!

Chưởng quầy và tiểu nhị lập tức tái mặt, trong mắt hai người là vẻ kinh hãi. Khoảnh khắc ấy, hai người ngửi thấy mùi chết chóc.

Nữ tử thần bí rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn: “Dựa vào đâu mà hắn được sống?”

Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn về phía căn nhà nhỏ, mặc dù đang cười nhưng trông vẫn u ám vô cùng, khiến người ta không rét mà run: “Dựa vào đâu?”

Bên trong căn nhà, người kia trầm mặc.

Nữ tử thần bí mỉm cười, nàng đứng dậy: “Nể tình cố nhân ta không giết ngươi, dẫu sao thì chuyện này cũng không liên quan đến ngươi. Có điều, ta không hi vọng mấy người các ngươi ra tay giúp hắn. Nếu như các ngươi dám nhúng tay vào thì đừng trách ta không niệm tình cũ.”

Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy rời đi.

Lúc này, người trong căn nhà đột nhiên nói: “Ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của hắn ta không?”

Nữ tử thần bí dừng bước, nàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta không hận hắn ta, năm xưa hắn ta đã cố hết sức. Có điều, ta vẫn muốn một công đạo!”

Người trong nhà lại thở dài: “Ngươi có từng nghĩ đến nữ nhân đó không? Hắn ta sẽ niệm tình, sẽ không làm hại ngươi, thế nhưng nữ nhân đó thì không. Ngươi mà làm như vậy thì sẽ chọc nàng ta tức giận. Nàng ta mà trở về thì sẽ có rất nhiều người phải chết, ngươi biết không?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Vậy thì thế nào? Dù sao thì ta đã chuẩn bị tâm lí cho cái chết từ lâu! Đến chết ta còn không sợ thì ta cần gì phải sợ nàng ta?”

Người bên trong nhà thở dài: “Chuyện này thật sự không thể hoà hoãn sao?”

Nữ tử thần bí mỉm cười, nàng bước về phía xa xa: “Một là hắn chết, hai là ta chết.”

Không lâu sau, nữ tử thần bí bèn biến mất ở đằng xa.

Lúc này, chưởng quầy bước đến trước căn nhà, hắn ta cung kính hành lễ: “Sư tôn… người này…”

Bên trong căn nhà, người kia thở dài, không tiếp tục lên tiếng nữa.



Đạo Môn.

Nữ tử thần bí rời đi xong thì tới thẳng Đạo Môn.

Bên trong điện, tam cô nương ngồi trước tượng lão tổ Đạo Môn.

Nữ tử thần bí nhìn bức tượng lão tổ Đạo Môn, nàng mỉm cười: “Sư tôn của ngươi là một người rất giỏi!”

Tam cô nương mở mắt, mỉm cười: “Cảm ơn!”

Nữ tử thần bí nhìn nàng: “Ngươi cũng là một người thông minh!”

Tam cô nương nói: “Đại lão, ta không nhúng tay vào chuyện của Ngũ Duy vũ trụ, cũng không có năng lực nhúng tay vào!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ta không đến để gây phiền phức cho ngươi! Ta đến để hỏi thăm một chuyện.”

Tam cô nương gật đầu: “Đại lão cứ nói!”

Nữ tử thần bí nói: “Ngươi có biết đại đạo chi linh đang ở đâu không?”

Đại đạo chi linh!

Tam cô nương trầm mặc một hồi rồi nói: “Thực không dám giấu, ta cũng đang tìm đại đạo chi linh đây!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi cũng không biết?”

Tam cô nương gật đầu: “Hồi đầu Diệp công tử hợp nhất chín quyển Đạo Kinh xong, đạn đạo chi linh thực sự đã xuất hiện! Có điều, không biết vì nguyên nhân gì mà nàng ta đã chạy mất! Theo lí mà nói thì không thể như vậy được!”

Nữ tử thần bí nhìn nàng: “Ngươi thấy vì sao nàng ta lại phải chạy?”

Tam cô nương lắc đầu: “Ta thực sự không biết.”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Đoán đi xem nào!”

Tam cô nương trầm mặc một hồi rồi nói: “Chắc là nàng cta ảm nhận được ách nạn chi nhân trên người Diệp công tử, hoặc là cảm nhận được sự tồn tại của ngươi!”

Nữ tử thần bí chớp mắt: “Ta đáng sợ vậy sao?”

Tam cô nương do dự một lát rồi nói: “Các hạ, ta thấy ngươi cũng không phải một người ác độc, hơn nữa với thực lực của ngươi hoàn toàn không cần đến Đạo Kinh. Tại sao ngươi phải nhắm vào Diệp Huyền chứ? Có ân oán riêng gì sao?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Đúng là có ân oán riêng!”

Tam cô nương gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nữ tử thần bí liếc nhìn bức tượng lão tổ Đạo Môn, nàng mỉm cười: “Ta đi đây!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Tam cô nương nói: “Đại lão đi thong thả!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ta không phải đại lão, nữ tử váy trắng mới là đại lão, đại lão thật sự.”

Tam cô nương khẽ nói: “Những người ta không đánh lại được thì đều là đại lão!”

Nữ tử thần bí bật cười ha ha: “Cô nương tiền đồ vô lượng!”

Nói đoạn, nàng bèn biến mất.

Bên trong điện, tam cô nương nhìn về phía bức tượng lão tổ Đạo Môn, nàng khẽ nói: “Sư tôn…lúc này đệ tử mới thực sự hiểu được câu nói đó của ngươi, đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà!”


Bình Luận (0)
Comment