Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 994 - Chương 2684. Các Ngươi Có Dám Không?

Chương 2684. Các ngươi có dám không? Chương 2684. Các ngươi có dám không?

Ngũ Duy vũ trụ.

Bên trong điện, Niệm Niệm gối lên chân Diệp Huyền và say ngủ.

Trước mặt hai người toàn là xương cá.

Diệp Huyền nhìn bầu trời bên ngoài đại điện với vẻ trầm tư.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó chính là cường giả thần bí của Thánh Địa liệu có phải nữ nhân tự xưng là dì hắn hay không?

Nếu như phải thì đúng là vô lí!

Phải biết rằng sở dĩ hắn có thể thức tỉnh huyết mạch của mình là nhờ đối phương giúp đỡ!

Nếu như đối phương muốn hắn chết thì tại sao phải giúp hắn nâng cao huyết mạch?

Diệp Huyền nghi hoặc.

Đúng lúc ấy, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu. Ngay sau đó, hắn khẽ đặt Niệm Niệm xuống, sau đó biến mất khỏi đại điện.

Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, Niệm Niệm bỗng mở mắt…



Trong tinh không của Ngũ Duy vũ trụ, Diệp Huyền nhìn đám người trước mặt: “Các ngươi là ai?”

Trước mặt hắn có hơn ba mươi người. Khí tức của những người này rất lớn, đã vượt qua cả Thần cảnh!

Người dẫn đầu là nam tử trung niên Qua Diệu!

Qua Diệu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Nữ nhân kia đâu?”

Diệp Huyền nhíu mày: “Nữ nhân? Nữ nhân nào?”

Qua Diệu nhìn hắn, hắn ta siết chặt hai tay: “Ngươi là Diệp Huyền nhỉ!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, có phải có hiểu lầm gì đó rồi không?”

“Hiểu lầm!”

Vẻ mặt Qua Diệu bèn trở nên dữ tợn: “Hiểu lầm? Ngươi dám nói hiểu lầm với ta?”

Dứt lời, hắn ta bỗng đánh một quyền.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền chau mày, vội vung kiếm.

Uỳnh!

Không gian giữa hai người lập tức bùng nổ. Ngay sau đó, Diệp Huyền lùi về phía sau cả trăm trượng!

Còn Qua Diệu cũng lùi về phía sau mấy chục trượng!

Qua Diệu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ta hỏi lần cuối cùng, nữ nhân kia đâu?”

Diệp Huyền cầm kiếm đứng thẳng tắp: “Các hạ, ta thấy giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn bị người khác lợi dụng đâu nhỉ?”

Qua Diệu mỉm cười một cách lạnh lùng: “Hiểu lầm? Diệp Huyền, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói hiểu lầm với ta! Ngươi đã hấp thụ linh hồn của người trong tộc ta,sau đó ngươi lại bảo ta là hiểu lầm?”

Linh hồn?

Diệp Huyền sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt hắn bèn trở nên khó coi.

Khoảnh khắc ấy hắn có thể chắc chắn rằng kẻ địch thần bí chính là nữ tử tự xưng là dì của hắn kia!

Nữ nhân này đã đào hố chôn hắn!

Mẹ kiếp!

Cái hố này quá sâu!

Lúc này, Qua Diệu lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem, đây có phải là hiểu lầm hay không?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta muốn nói những linh hồn này là do một nữ nhân ép ta hấp thụ thì ngươi có tin không?”

“Diệp Huyền!”

Qua Diệu gằn giọng nói: “Ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi hả? Nàng ta ép ngươi hấp thụ? Nàng ta là gì của ngươi? Là mẹ ngươi sao?”

Diệp Huyền thấy hơi bất lực: “Lần này ta thực sự không lừa ngươi, thực sự là nàng ta ép ta hấp thụ mà!”

Qua Diệu nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt như muốn giết người!

Diệp Huyền thấy bất lực, tại sao lão tử nói thật mà không ai tin vậy?

Mẹ kiếp!

Nữ nhân kia!

Khoảnh khắc ấy, hắnthấy mình thật thê thảm!

Thế nhưng hắn không hiểu một điều là tại sao nữ nhân kia phải làm như vậy?

Lúc này, Qua Diệu bỗng nhiên nói: “Bảo nữ nhân kia xuất hiện đi!”

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Ta không biết nàng ta đang ở đâu! Thật đấy!”

Vẻ mặt Qua Diệu lạnh lùng: “Không sao, bắt được ngươi thì ta không tin nàng ta không xuất hiện!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông về phía Diệp Huyền,

Các cường giả siêu cấp phía sau cũng xông lên.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng quét ngang kiếm bên cổ mình. Thấy vậy, Qua Diệu đột nhiên dừng lại. Hắn tư nhìn Diệp Huyền: “Ngươi làm cái quái gì vậy?”

Diệp Huyền nhìn hắn ta rồi gằn giọng cười: “Các ngươi muốn dùng ta để uy hiếp dì ta, không có cửa đâu! Các ngươi còn dám tiến lên một bước là tư sẽ tự sát. Ta cho các ngươi hay, một khi ta chết thì dì ta sẽ điên cuồng báo thù các ngươi. Nàng ta sẽ âm thầm báo thù các ngươi, ta hỏi ngươi có sợ hay không?”

Qua Diệu híp mắt lại: “Ta không tin là ngươi dám tự sát!”

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng cầm kiếm đâm vào bụng mình.

Phập!

Hắn phun một ngụm máu ra.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Qua Diệu há hốc mồm. Mẹ kiếp, con người bây giờ đều điên như vậy sao? Nói tự sát là tự sát luôn?

Không thể không nói, lúc này Qua Diệu thật sự thấy hơi hoang mang!

Hắn ta thực sự không muốn giết Diệp Huyền vội, chủ yếu là bắt được hắn để nữ tử thần bí kia xuất hiện. Chỉ là hắn ta không ngờ Diệp Huyền lại ác liệt như vậy, nói tự sát là tự sát luôn!

Hắn chơi lớn thật đấy!

Lúc này, Diệp Huyền ở phía xa xa nói với giọng khàn đặc: “Chỉ cần ta chết là dì ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để báo thù cho ta!”

Qua Diệu nhìn hắn rồi gằn giọng nói: “Nàng ta đã giết vô số người trong tộc chúng ta, lại còn cướp rất nhiều bảo vật của chúng ta nữa!”

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật. Mẹ kiếp, nữ nhân này ác thật đấy!

Qua Diệu nhìn chằm chằm vào hắn: “Mối thù này các ngươi phải trả bằng máu!”

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Ta đưa các ngươi đi tìm nàng ta, các ngươi có dám không?”
Bình Luận (0)
Comment