Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 995 - Chương 2685. Kinh Khủng Như Vậy Sao?

Chương 2685. Kinh khủng như vậy sao? Chương 2685. Kinh khủng như vậy sao?

Qua Diệu có hơi do dự.

Mặc dù hắn ta đã triệu tập phần lớn các cường giả trong tộc nhưng vẫn chưa tự tin để đối phó với nữ nhân thần bí kia.

Nữ nhân đó quá mạnh!

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta nói thật, ngươi đừng tức giận nhé! Các ngươi có vài người bọ thực sự không đủ để dì ta đánh ấy! Ngươi biết nàng ta đã đạt đến trình độ nào rồi không?”

Qua Diệu nhìn Diệp Huyền: “Trình độ gì?”

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Cụ thể thì ta không biết, ta chỉ biết nàng ta giết Thần cảnh như giết kiến. Cường giả trên Thần cảnh ở trước mặt nàng ta cũng không chịu nổi một kích!”

Qua Diệu liếc nhìn hắn mà không nói chuyện.

Diệp Huyền lại nói: “Ta thấy các ngươi không đủ người rồi, hay là các ngươi gọi thêm người đi, sau đó ta đưa các ngươi đi tìm nàng ta?”

Qua Diệu nhìn hắn: “Hình như ngươi không hề lo lắng cho nàng ta!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Dì ta giỏi đánh nhau lắm!”

Qua Diệu nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười lạnh lùng: “Ngươi cứ đợi đó cho ta! Cả dì của ngươi nữa, ta sẽ khiến các ngươi phải trả một cái giá thật đắt!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Thấy mấy người Qua Diệu rời đi, Diệp Huyền bèn rút kiếm ra khỏi bụng, sắc mặt hắn nghiêm trọng vô cùng!

Mẹ kiếp, nữ nhân này lừa hắn!

Hiện giờ hắn đã hiểu tại sao nữ nhân kia lại ép hắn phải hấp thụ những linh hồn đó, đồng thời còn tặng hắn rất nhiều bảo vật như vậy rồi!

Nàng muốn hắn đội nồi cho mình đây mà!

Mặc dù Diệp Huyền được lợi nhưng rõ ràng rằng hắn đã kết ác duyên với thế lực thần bí kia.

Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?

Diệp Huyền cất kiếm đi, quay người rời đi,

Lúc này, Bạch Đế Tử xuất hiện trước mặt hắn. Hắn ta liếc nhìn về phía tinh không xa xôi: “Không sao chứ?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Để ta xử lí!”

Nói đoạn, hắn bèn hoá thành một đường kiếm quang rồi biến mất ở phía xa xa.

Trong tinh không, ánh mắt Bạch Đế Tử thoáng hiện vẻ lo âu.



Thánh Vực.

Trước căn nhà trúc, Thánh Chủ khom người, không biết đang nói gì đó.

Một lát sau, nữ tử trong căn nhà trúc lắc đầu, cười nói: “Cái tên này đúng là thú vị thật, hai ba câu thôi đã có thể đuổi mấy tên của Bắc Hoang đi! Y hệt cha hắn, cái miệng giỏi cực kì!”

Thánh Chủ do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân, rốt cuộc Bắc Hoang là thế lực như thế nào?

Nữ tử khẽ nói: “Một thế lực rất lâu đời! Bọn họ thuộc về nền văn minh tiền sử!”

Thánh Chủ nhíu mày: “Văn minh tiền sử!”

Nữ tử gật đầu: “Là văn minh trước Đạo Kinh văn minh ấy. Có điều, cả vũ trụ không có ghi chép gì về văn minh thời đại đó, bởi lẽ Đạo Knh văn minh cách văn minh thời đại đó cả trăm vạn năm! Mà trong trăm vạn năm này là một ‘thời kì trống’ hay còn gọi là thời nguyên thuỷ. Trong thời đại ấy, con người ít đến đáng thương, do đó ở thời đại tiền sử không có bất cứ ghi chép gì. Còn về việc tại sao bọn họ lại phủi bụi chính mình thì ta cũng không biết!”

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi nói: “Có điều, thời kì tiền sử này cũng không đơn giản, nhất là bia đá kia, nó không phải bia đá bình thường đâu.”

Thánh Chủ trầm giọng nói: “Chủ nhân, ngươi học rộng biết nhiều, có biết vũ trụ này lớn đến mức nào không?”

Nữ tử lắc đầu cười: “Ta không biết!”

Nói đoạn, nàng khẽ nói: “Không thể không nói, Nhân tộc trong vũ trụ này đúng là quá nhỏ bé!”

Thánh Chủ lắc đầu: “Vũ trụ rộng lớn, vô cùng vô tận! Cũng không biết tận cùng của vũ trụ này rốt cuộc đang ở chỗ nào. Hay nói một cách khác, vũ trụ này thật sự có thần sáng tạo ra vạn vật sao? Nhưng nếu thật sự có thần thì vị thần đó đang ở đâu?”

Nữ tử mỉm cười: “Vấn đề này của ngươi thì ta không thể trả lời. Có điều, ta thấy dù có thần sáng tạo ra vũ trụ, sáng tạo ra vạn vật thì cũng không phải đối thủ của nữ nhân đó!”

Thánh Chủ nhìn căn nhà trúc: “Nữ tử váy trắng đó?”

Nữ tử gật đầu: “Mặc dù là kẻ địch… À không, thực ra nói kĩ hơn thì ta vẫn chưa có tư cách làm đối thủ của nàng ta. Dẫu sao thì ta cũng không đỡ được một kiếm của nàng mà.”

Nói đoạn, nàng khẽ mỉm cười: “Thực ra, ta rất tôn trọng nàng ta, bởi vì ca ca của nàng ta mà nàng ta có thể trả giá rất nhiều. Hơn nữa vì ca ca của nàng ta, nàng ta dám đối địch với cả vũ trụ.”

Thánh Chủ do dự một lát rồi hỏi: “Đến chủ nhân cũng không biết nàng ta mạnh đến mức độ nào sao?”

Nữ tử đặt cổ tịch trong tay xuống, nàng khẽ nói: “Trước kia ta biết một chút, thế nhưng hiện giờ thì ta không biết rồi! Hiện giờ có lẽ nàng ta chính là trụ cột của vũ trụ, có điều nàng ta cũng có nhược điểm!”

Thánh Chủ hỏi: “Diệp Huyền?”

Nữ tử gật đầu: “Diệp Huyền là nhược điểm duy nhất của nàng ta!”

Thánh Chủ liếc nhìn căn nhà trúc, đoạn khẽ nói: “Mục đích của chủ nhân không chỉ là giết Diệp Huyền?”

Nữ tử mỉm cười: “Đương nhiên!”

Nói đoạn, nàng bèn xoè tay ra, sau đó lại nắm chặt lại rồi nói: “Ngươi biết không? Khi ta quyết tâm nhắm vào Diệp Huyền, mỗi ngày thực lực của ta đều tăng lên!”

Thánh Chủ trầm giọng nói: “Ách nạn chi nhân?”

Nữ tử mỉm cười: “Đúng vậy! Ách nạn chi nhân đang giúp đỡ ta! Nếu như ta đoán không nhầm thì ách nạn chi nhân cũng đè nén lâu lắm rồi. Dẫu sao thì trông cái tên Diệp Huyền kia cũng không giống người nhiễm ách nạn chi nhân. Gặp vấn đề gì cũng có thể hoá giải, đã thế người giúp đỡ hắn cũng ngày càng nhiều hơn… Có điều, như vậy cũng đúng, ai bảo nó gặp phải một tên cường nhị đại chứ?”

Thánh Chủ nói: “Như vậy cũng có nghĩa, phàm là người nhắm vào Diệp Huyền thì thực lực đều có thể tăng lên!”

Nữ tử lắc đầu: “Không! Sở dĩ ta có thể được ách nạn chi nhân giúp đỡ là bởi thực lực của ta khá mạnh. Với cả ta đang phóng đại ách nạn chi nhân trên người Diệp Huyền… Hiện giờ ách nạn chi nhân trên người hắn mới chỉ có nhân, ta muốn để nó thực chất hoá và kết thành quả! Một khi được thực chất hoá, kết thành quả thì dù đi đường cái tên Diệp Huyền kia cũng gặp xui xẻo…”

Thánh Chủ trầm giọng nói: “Ách nạn chi nhân này kinh khủng vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment