Chương 2687. Ta biết
Chương 2687. Ta biết
Bên trong điện, Diệp Huyền thở dài một hơi.
Ân oán!
Ân oán cái con khỉ!
Chuyện của đòi trước thì liên quan gì đến hắn!
Tại sao cứ đến đánh hắn thế!
Một hồi lâu sau, Diệp Huyền lại thở dài, đoạn quay người rời đi.
Chỉ có thể đi tìm nữ nhân kia rồi thương lượng thôi!
Như lời dì cả nói, đều là người một nhà cả, đánh gì mà đánh? Nói chuyện có phải tốt hơn không?
Đương nhiên, đúng thật là hắn cũng không đánh lại được…
Sau khi rời khỏi Tứ Duy vũ trụ, Diệp Huyền lại tới Thánh Vực.
Vẫn nên nói chuyện thì hơn!
Hắn vừa mới bước vào Thánh Vực thì Thánh Chủ đã xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này cánh tay của hắn ta đã phục hồi.
Thánh Chủ nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Giết người, à không, nói chuyện! Ta tới để nói chuyện!”
Thánh Chủ nhìn chằm chằm vào hắn: “Nói chuyện! Chúng ta có gì để mà nói chuyện?”
Diệp Huyền chỉ vào phía dưới: “Ta tới nói chuyện với dì của ta!”
Thánh Chủ nhíu mày: “Diệp Huyền, ngươi đang nói linh tinh cái gì đấy?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Thánh Chủ, chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân dưới kia chính là dì của ta sao? Dì ruột của ta đó!”
Thánh Chủ nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi tới nhận người thân à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Vẻ mặt Thánh Chủ lạnh lùng: “Dưới kia không có ai cả, ngươi đi đi!”
Diệp Huyền bật cười, hắn lấy Vô Thượng Kiếm ra rồi khẽ gõ lên lòng bàn tay, cũng không nói gì nữa mà chỉ cười như vậy.
Sắc mặt Thượng Chủ có hơi khó coi.
Mẹ kiếp, cái tên này đang uy hiếp!
Có điều, hắn ta thực sự bó tay với Diệp Huyền!
Cường giả Thần cảnh không thể làm gì Diệp Huyền, bởi lẽ nhục thân của hắn quá kinh khủng.
Cường giả Thần cảnh đã không thể uy hiếp được gì đến nhục thân của Diệp Huyền nữa rồi!
Đúng lúc ấy, phía dưới bỗng có tiếng nói vang lên: “Để hắn xuống đi!”
Nghe vậy, Thánh Chủ vội vàng cung kính hành lễ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: “Xuống đi!”
Diệp Huyền đi xuống dưới. Không lâu sau, hắn đã tới trước một rừng trúc. Băng qua rừng trúc, hắn trông thấy một ngôi nhà trúc.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên từ trong ngôi nhà trúc: “Vào đi!”
Diệp Huyền không do dự nữa mà vào nhà luôn. Bên trong ngôi nhà này rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn trúc và hai cái ghế trúc!
Nữ tử ngồi trước bàn trúc, nàng đang đọc sách.
Trông thấy Diệp Huyền, nàng khẽ mỉm cười: “Ngồi đi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi ngồi xuống trước mặt nữ tử. Trên bàn có bày một bàn cờ, quân trắng đã rơi vào đường cùng!
Diệp Huyền mỉm cười: “Quân trắng này chính là ta sao?”
Nữ tử lắc đầu cười: “Không phải ngươi, là ta!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi?”
Nữ tử mỉm cười: “Đúng vậy! Dù ta đi thế nào thì cuối cùng vẫn phải chết!”
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Ta nghe người khác nói ngươi thật sự là dì của ta?”
Nữ tử gật đầu: “Cái này thì là thật, cũng là quan hệ ruột thịt!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao ngươi lại hãm hại ta?”
Nữ tử mỉm cười: “Một vài ân oán.”
Diệp Huyền hỏi: “Ân oán đời trước?”
Nữ tử gật đầu.
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Ân oán đời trước mà ngươi lại tìm tiểu bối để tính sổ, ngươi thấy hợp lí không?”
Nữ tử mỉm cười: “Ta cũng không đấu nổi với người đời trước!”
Nghe vậy, khoé miệng Diệp Huyền không khỏi giật giật, suýt chút nữa thì hắn đã phẫn nộ rời đi luôn.
Mẹ kiếp, ngươi không đánh lại được người đời trước nên đến tìm ta? Đậu má…
Nữ tử mỉm cười: “Hôm nay ngươi tới tìm ta là để bàn về chuyện này sao?”
Diệp Huyền nói: “Muốn tìm hiểu một vài chuyện!”
Nữ tử buông cuốn thư tịch trong tay xuống và mỉm cười: “Hỏi đi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi có thể giết ta đúng không?”
Nữ tử gật đầu: “Đúng là ta có thể giết ngươi, thế nhưng tiền đề là không có người khác nhúng tay vào. Nhưng nếu như ta động vào ngươi thì nhất định sẽ có người ra tay ngăn cản! Ví dụ như bây giờ, mặc dù có hai người chúng ta thôi nhưng nếu ta muốn giết ngươi cũng không được!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao?”
Nữ tử mỉm cười: “Đây không phải trọng điểm!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta muốn biết ân oán đời trước!”
Nữ tử lắc đầu: “Không thể nói cho ngươi, à cũng không đúng, phải nói là ta không muốn nói lắm!”
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Như vậy cũng có nghĩa là ngươi nhất định muốn ta chết!”
Nữ tử mỉm cười: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn đứng dậy rời đi. Khi đi đến cửa, hắn quay đầu nhìn nữ tử: “Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chắc không chỉ muốn mượn tay người khác để giết ta đâu nhỉ?”
Nữ tử mỉm cười: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền nói: “Ách nạn chi nhân?”
Nữ tử gật đầu.
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Bên trong căn nhà trúc, nụ cười của nữ tử dần biến mất. Hồi lâu sau, nàng đặt tay phải lên bàn cờ. Ngay sau đó, cả bàn cờ bèn hoá thành hư vô.
Tan nát hết thảy!
Không có người thắng!
Diệp Huyền trở lại Ngũ Duy vũ trụ và tới tìm Bạch Đế Tử.
Trong điện, hắn trầm giọng nói: “Điều tra những thế lực thần bí trước kia đã tới tìm ta, xem xem bọn họ có lai lịch như thế nào!”
Bạch Đế Tử trầm giọng nói: “Trước đó lúc ngươi rời đi ta đã phái người đi điều tra rồi! Thế nhưng không có tin tức gì cả!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Thế chắc là cách xa chúng ta rồi!”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Ta đã nhờ Huyền thành giúp đỡ, Huyền thành cũng đã đồng ý.”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Nhờ Huyền thành giúp đỡ thì nhất định phải làm kín đáo, bằng không sẽ liên luỵ đến bọn họ!”
Bạch Đế Tử khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói đoạn, hắn ta lại do dự một lát rồi tiếp tục: “Ngươi có biết ai đang giở trò ở phía sau không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Biết!”
Bạch Đế Tử trầm mặc một hồi rồi nói: “Dù thế nào thì cũng phải cẩn thận!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu.”