Chương 2688. Sư tôn của ta biết ngươi
Chương 2688. Sư tôn của ta biết ngươi
Bạch Đế Tử đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trong đại điện. Diệp Huyền nhìn hư ảnh ấy, hư ảnh khẽ hành lễ với hai người bọn họ, sau để lại một cuộn giấy rồi biến mất.
Diệp Huyền xoè tay ra, cuộn giấy bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn mở cổ tịch ra xem, bên trong chỉ có bốn chữ lớn: Thần thành, Bắc Hoang!
Thần thành? Bắc Hoang?
Diệp Huyền siết chặt tay, cuộn giấy bèn biến mất.
Thế lực thần bí kia đến từ Bắc Hoang!
Nữ nhân kia cũng đang lợi dụng Bắc Hoang!
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta ra ngoài một chuyến!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Bắc Hoang.
Qua Diệu quỳ xuống trước bia đá. Phía sau hắn ta là mấy chục cường giả siêu cấp.
Những người này đều vượt qua cả Thần cảnh.
Mà lúc này, tất cả mọi người đều đang quỳ rạp trước bia đá.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, bia đá kia khẽ rung chuyển. Ngay sau đó, một nữ tử bước ra từ bia đá.
Nữ tử này mặc một chiếc yếm đen lộ cả một mảng da thịt lớn, bên dưới thì mặc một chiếc quần ngắn, đôi chân như ngọc lộ ra.
Sau khi nữ tử này xuất hiện, nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Mấy người Qua Diệu trước mặt nàng thì cung kính hành lễ: “Tham kiến Thánh Sứ!”
Nữ tử khẽ ngoắc tay, một chiếc khăn mỏng màu đen đột nhiên khoác lên người nàng, khiến nàng trông càng quyến rũ hơn.
Một lát sau, nữ tử đột nhiên mở mắt. Ánh mắt nàng xuyên qua tinh không, tới thẳng Thánh Vực.
Bên trong căn nhà trúc, nữ tử thần bí đang đọc sách bỗng mở mắt, nàng quay đầu nhìn rồi bật cười: “Thú vị đấy! Xem ra ta đã coi thường văn minh tiền sử rồi!”
Bắc Hoang.
Thánh Sứ xoè bàn tay ra, một thanh loan đao đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Ngay sau đó, nàng vung đao về phía trước.
Vụt!
Không gian trước mặt nàng đứt lìa, gần như cùng lúc đó bên trong căn nhà trúc ở Thánh Vực, không gian trước mặt nữ tử thần bí cũng vỡ tan, một lưỡi đao loé lên.
Vẻ mặt nữ tử thần bí vẫn bình tĩnh, nàng khẽ búng ngón tay.
Uỳnh!
Lưỡi đao kia rung lên kịch liệt, sau đó dần hoá thành hư vô.
Thánh Sứ lại vung đao lên.
Vụt!
Trước trán nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện một lưỡi đao. Thế nhưng lưỡi đao này vừa cách nữ tử thần bí khoảng nửa tấc thì dừng lại.
Bởi lẽ nữ tử thần bí đã kẹp lấy lưỡi đao đó bằng hai ngón tay!
Nàng giữ lấy lưỡi đao, lưỡi đao kia lập tức hoá thành hư vô. Ngay sau đó, nàng búng ngón tay về phía trước…
Không gian trước mặt Thánh Sứ bỗng nhiên nứt ra, một chỉ ấn xé gió bay tới.
Vẻ mặt Thánh Sứ rất bình tĩnh, nàng xoè tay ra, vô số đao quang bay ra từ lòng bàn tay nàng.
Vụt vụt vụt!
Chỉ trong chốc lát, chỉ ấn kia đã bị nghiền nát.
Thánh Vực, bên trong căn nhà trúc, nữ tử khẽ mỉm cười, nàng không ra tay nữa.
Bắc Hoang, Thánh Sứ cũng cũng không ra tay nữa. Vô số đao quang đang xoay tròn quanh người nàng.
Qua Diệu do dự một lát rồi hỏi: “Thánh Sứ?”
Thánh Sứ khẽ nói: “Rất mạnh!”
Rất mạnh.
Nghe vậy, Qua Diệu bèn nghiêm mặt.
Thánh Sứ chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Nữ tử này xông vào Bắc Hoang ta đưa những linh hồn đi, còn bắt nạt Bắc Hoang chúng ta… Mục đích là thiếu niên Diệp Huyền kia?”
Qua Diệu gật đầu: “Đúng vậy! Thiếu niên kia đã hấp thụ các linh hồn!”
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Thiếu niên kia cũng không hề đơn giản đâu, nhất là nhục thân của hắn cực kì lớn mạnh. Ngoài ra còn có huyết mạch của hắn, năng lực chữa lành ghê gớm lắm.”
Vẻ mặt Thánh Sứ lạnh lùng: “Ta đi gặp người này, các ngươi ở đây đợi Minh Sứ xuất quan!”
Minh Sứ!
Nghe vậy, Qua Diệu không khỏi ngạc nhiên, hắn ta vội gật đầu: “Vâng!”
Thánh Sứ không nói thêm gì nữa mà bước lên trước một bươc rồi biến mất giữa Bắc Hoang…
Trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi. Một hồi lâu sau, hắn đã tới Thần Vực.
Lúc sắp bước vào Thần Vực, một luồng thần thức đột nhiên bao trùm lấy Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhíu mày. Đúng lúc ấy, luồng thần thức kia bỗng nhiên biến mất.
Hắn sững sờ. Một lát sau, hắn tiếp tục đi về phía trước. Trong thành chỉ có một tửu quán, tửu quán này rất mới, trông như kiểu vừa được xây xong vậy.
Diệp Huyền tiến vào tửu quán. Bên trong tửu quán có hai người, một người là chưởng quầy, một người nữa là tiểu nhị.
Lúc này, hai người họ đều đang nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền bị hai người này nhìn mà thấy hơi ảo diệu, hắn hỏi: “Hai vị biết ta sao?”
Tiểu nhị nhìn chưởng quầy, chưởng quầy phất tay, tiểu nhị bèn lui xuống.
Chưởng quầy nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Muốn uống rượu không? Chỗ ta có Kiếm Xuân là rượu ngon nhất đó!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi mỉm cười: “Cho một bình!”
Chưởng quầy mỉm cười: “Mời ngồi.”
Diệp Huyền ngồi xuống, chưởng quầy lập tức đưa một bình rượu tới, đồng thời mang thêm hai món ăn.
Chưởng quầy đang định lui xuống thì Diệp Huyền bỗng cười, nói: “Nói chuyện chút không?”
Chưởng quầy do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”
Hắn ta ngồi xuống phía đối diện Diệp Huyền.
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối biết ta!”
Chưởng quầy khẽ mỉm cười: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Diệp Huyền nói: “Bởi ánh mắt các ngươi nhìn ta lúc ta bước vào.”
Chưởng quầy trầm mặc.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Ta hỏi thẳng vậy, các ngươi cùng một giuộc với nữ nhân kia đúng không?”
Hình như chưởng quầy biết Diệp Huyền đang nói đến ai, hắn ta lập tức lắc đầu: “Không phải!”
Không phải!
Diệp Huyền lại hỏi: “Các ngươi biết ta?”
Chưởng quầy gật đầu: “Sư tôn của ta biết ngươi!”